Monday, September 22, 2008

KHI" ĐỒNG ĐÔ" THÁO CHẠY.

KHI" ĐỒNG ĐÔ" THÁO CHẠY.

TRƯƠNG MINH HÒA.

Lời nói đầu: Xin phép được mượn đỡ tựa đề của quyển sách được nhiều người biết đến là" Khi đồng minh tháo chạy" của tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng để đặt cho tựa bài viết" trớt quớt" nầy, vì nó không có bất cứ" quan hệ hữu cơ" nào với chuyện" ông Thiệu vô trách nhiệm bỏ chạy trước khi đồng minh tháo chạy", nhưng là bài viết về tiền bạc, cơm áo. Người viết hổng phải là Kinh Tế gia, kinh tế thiệt, kinh tế giả, kinh tế già, kinh tế dỏm....nhưng chắc chắn là" kinh tế giỡn", nhân thấy gần đây thị trường tiền tệ Hoa Kỳ biến động, gây ảnh hưởng đến toàn thế giới, nên có vài lời" đùa dai" với tiền, tiền và cũng là tiền..."có tiền mua tiên cũng được", nhưng vì ham tiền mà đón gió trở cờ, làm ăn với Việt Cộng thì hổng bao giờ" mua được danh dự, tiếng tốt" bia miệng ngàn đời, đó là chân lý hổng bao giờ thay đổi, dù sông có thể cạn, núi có thể mòn, dù có nhiều tiền trong tay.

" BÍ QUYẾT kinh thương, BIẾT QUÍ tiền.
MÁCH HUYỆT thị trường, HUYẾT MẠCH tiên.
LẠI ĐỢI thời cơ, sinh LỢI ĐẠI.
THƯỜNG TRỊ bất ổn, THỊ TRƯỜNG yên.
HAO BẦU ngân sách, HẦU BAO giảm.
QUẢN LÝ lầm sai QUỶ LÁNG liền.
ĐỒNG ĐÔ La Mỹ, ĐỒ ĐÔNG khách.
KÊ -TÍNH cung-cầu, KINH TẾ chuyên."



Trên thế giới, từ sau hai cuộc thế chiến đến nay, ngoài lãnh vực quân sự, khoa học kỷ thuật... ngay cả kinh tế, thì khó nước nào qua mặt được Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, khiến các cường quốc Âu Châu, vang bóng một thời là" đế quốc thuộc địa" từng là chủ nhân nhiều vùng đất khắp các châu lục, cũng phải chào thua, nên nhiều nước tỏ ra ganh tỵ; đó là lý do mà trong cuộc chiến tranh lạnh, hầu như không có quốc gia nào ở Âu Châu tham dự cuộc chiến tại Việt Nam, chống lại sự bành trướng của chủ nghĩa Cộng Sản; trái lại họ còn đâm sau lưng như trường hợp nước Pháp, Thụy Sĩ...ngay cả Anh Quốc, được coi là thân cận, cùng ngôn ngữ, thế mà chính phủ nầy làm ngơ, để mặc cho Hoa Kỳ lãnh hết chiến phí, thiệt hại, bị tuyên truyền xuyên tạc lếu láo, nói trắng thành đen, do phong trào phản chiến khuynh tả, trong đó có sự đóng góp tích cực của" thằng thiền sư BỐN-LÙ", thích" tu đạo" và" thích âm đạo" là Thích Nhất Vẹm, chưởng môn, sáng lập ra phái"TIẾN-HIỆP", bản doanh tại Làng-Môn. Nhưng khi toàn khối Đông Âu và Liên Sô sụp đổ, thì Âu Châu là nơi hưởng lợi nhiều nhất lợi nhuận, an ninh quốc gia bảo đảm sau cuộc chiến tranh ý thức hệ, đánh bật gốc chủ nghĩa Cộng Sản, đầu tiên tại nơi nầy.

Từ một thuộc địa Anh, Hoa Kỳ giành được chủ quyền, vương lên thành đệ nhất siêu cường và đương nhiên là đồng Mỹ Kim được tất cả các quốc gia trên thế giới, ngay cả những nước Cộng Sản như Trung Cộng, Việt Nam... các chế độ độc tài Miến Điện, Zimbawue.. dùng trao đổi trong nước, ngoại thương, trữ kim; những tên tham nhũng, nhà độc tài, vơ vét tiền trên mồ hôi, xương máu của dân, khi đem ra nước ngoài cất dấu, cũng phải tính bằng Đô La Mỹ. Quyền lợi Hoa Kỳ bao trùm hầu hết các châu lục, nên họ phải có một đạo quân nhà nghề, rải nhiều nơi nhằm bảo vệ các cơ sở kinh thương đủ dạng; do đó khi mà Hoa Kỳ có bất cứ khủng hoảng tài chánh, kinh tế nào, thì toàn thế giới bị ảnh hưởng trực hay gián tiếp.

Tại các quốc gia dân chủ, nhất là các cường quốc Âu-Mỹ, chuyện thay đổi chủ của các công ty, tập đoàn kinh tế, ngân hàng, hãng xưởng....cũng giống như cảnh thay đổi bản hiệu và sự phá sản ( Bankrupt) cũng giống như luật" luân hồi" của đạo Phật, ứng nghiệm trong lãnh vực kinh tế, tiền tệ, tích sản. Tuy nhiên, khác với sự tin tưởng về luật luân hồi của Phật Tử, các nhà đầu tư, chủ nhân, không phải đợi kiếp sau mới" trở lại" mà là ngay kiếp nầy, chỉ trong vòng thời gian ngắn, kẻ khánh tận" luân hồi" bằng công ty, thương vụ, làm ăn mới. Do đó, việc khánh tận ở các nước dân chủ là thường tình, luật pháp công nhận quyền khai phá sản cho bất cứ công dân, thương nghiệp nào, miễn làm sao không vi phạm" luật phá sản" được qui định, nếu không thì người khai" phá sản cuội" bị luật pháp chế tài, ở tù, bị cấm làm thương nghiệp, giám đốc một thời gian. Ở nước Úc, có nhà tỷ phú Alan Bond, một thời là" đế quốc kinh tế", nhưng bị phá sản và ông nhà giàu nầy có lúc phải ngồi tù 2 năm để trừ nợ, khi ra khỏi tù, chỉ có quyền đi chiếc xe trị giá dưới 3 ngàn Úc Kim, thế mà nay ông ta" lai sinh", trở lại trong danh sách các triệu phú, sau thời gian vắng bóng, sang tận Phi Châu khai thác hầm mỏ.

Từ nhiều năm qua, nhìn bề ngoài thì hình như nền kinh tế Hoa Kỳ coi bộ" không khá nổi", lúc phát triển, thời suy thoái, trồi sụt, khi lên, khi xuống, làm cho nhiều nước lo ngại, nhưng không thể" đảo ngược tình hình" là chọn một ngoại tệ khác để mua bán; dù các nước Âu Châu có đồng Euro, nhưng cũng phải đối chiếu với đồng Mỹ Kim trong quan hệ mậu dịch. Trung Cộng cũng nhìn thấy sự bất ổn định của đồng Mỹ Kim và cũng muốn áp dụng chiêu:" Hổn thủy mô ngư" trong tam thập lục kế, nên muốn đứng lên xưng hùng xứng bá, có ý đồ thành lập một" khu kinh tế mới" với đồng Yan làm chuẩn; nhưng kế hoạch nầy chỉ mới đưa ra và bị mất hút ngay sau đó, vì đồng Yan không ai tin, trị giá của nó càng tệ hại khi mà bọn gian thương, gian ác, gian hùng" Bắc Kinh" tùy tiện định giá, chẳng khác nào đám" côn đồ kinh tài" trong thị trường kinh tế, tài chánh thế giới. Ngày nay, đồng Yan của Trung Cộng không được tín nhiệm quốc tế, nên họ đành phải dựa vào đồng Mỹ Kim để giao thương, mua dầu, làm tích sản. Do đó, số tiền chi ra cho Thế Vận Hội Bắc Kinh 2008 cũng phải tính bằng Đô La Mỹ, thì thế giới mới biết bao nhiêu.

Mặt khác, khi mà nền kinh tế của Trung Cộng vượt lên không ngờ như" bong bóng thổi bằng máy của các nước tư bản cung cấp" qua công thức" mượn đầu heo nấu cháo" với chính sách" lấy kinh tế thị trường nuôi và phát triển xã hội chủ nghĩa", vì nếu áp dụng kinh tế tập trung theo Marx, Maoist thì nước nầy chỉ có con đường quay về thời bộ lạc, nghèo đói như Bắc Hàn là bằng chứng điển hình cho sự thất bại" toàn bộ" của xã hội chủ nghĩa; Trung Cộng nhờ khả năng ma giáo" truyền thống", lợi dụng thời cơ, làm ăn chụp giựt, nhân công rẻ, hàng giả, hàng dỏm...nên trở thành siêu cường và cũng là chủ nợ của Hoa kỳ sau thời gian ngắn.

Từ một tay giàu xụ, bỗng chốc trở thành con nợ của một nước mà chính Hoa Kỳ giúp đỡ, thì quả là chuyện đau lòng chăng?. Một điểm cần lưu ý là: Trung Cộng phải nhờ Hoa Kỳ, chớ Hoa Kỳ không cần giao thương với Trung Cộng hay bất cứ nước Cộng Sản nào như Liên Sô, Việt Nam....thời chiến tranh lạnh, từ năm 1949 đến 1972, Hoa Kỳ đâu cần giao thương với Trung Cộng, mà đất nước vẫn hùng mạnh. Tuy nhiên Trung Cộng làm giàu, một phần cũng là nhờ Hoa Kỳ, nhất là thời kỳ suốt 8 năm của tổng thống Bill Clinton, kiêm" nhạc sĩ" chơi kèn Sexo lừng danh thế giới, từng cùng với nữ thư ký tập sự Tòa Bạch Ốc Monica Lewinsky qua bản" tình cho không biếu không" nhưng phải tốn nhiều triệu Mỹ Kim cho luật sư, ông nầy được một số người thuộc giới trốn lính trong cuộc chiến Việt Nam, khuynh tả cho là có tinh thần" CẤP TIẾN" nên tạo cơ hội" CẤP TIỀN" cho Bắc Kinh, với" gián điệp Trung Cộng" là John Huang, đưa hắn" trèo cao, lặn sâu" trong Tòa Bạch Ốc nhiều năm, nắm nhiều bí mật kinh tế và chính sách ngoại thương. Nhờ những trao đổi kỷ thật, giao hảo trong tinh thần" bạn hàng hợp tác", nên đến nay Hoa Kỳ thiếu Trung Cộng hàng ngàn tỷ Mỹ Kim và đồng tiền thì càng xuống giá. Từ đó, lợi dụng cái thế thượng phong là làm chủ nợ của đệ nhất siêu cường, càng ngày nhà cầm quyền Trung Cộng tỏ ra lấn lướt, lên giọng lớn lối hù dọa các nước lân bang, áp lực các nước có dính dáng làm ăn phải đi theo ý muốn. Nên nhiều lần Trung Cộng đã" xâm phạm chủ quyền, nền độc lập" của các nước giàu mạnh trên thế giới, tự hào là" độc lập" qua vụ Đức Đai Lai Đa Ma, khi Ngài đi đến nước nào là Trung Cộng cảnh cáo ngay:" đón tiếp vị lãnh đạo tinh thần Tây Tạng, làm phương hại đến mối bang giao"; trong khi đó, mỗi khi Trung Cộng đán áp tôn giáo, vi phạm nhân quyền, các nước dân chủ lên tiếng, thì được giới lãnh đạo Trung-Nam-Hải cảnh cáo:" Chớ nên xen vào chuyện nội bộ của Trung Quốc mà làm phương hại đến mối bang giao". Khi hai gia đình thân thiết, giao hảo với nhau, nhưng hai bên đều có quyền tiếp đón những người khách riêng, chớ nào gây áp lực bảo tiếp ai, đuổi ai, đó là lối xử thế công bằng, biết tôn trọng lẫn nhau. Cho nên thái độ của Trung Cộng là quá đáng, láu cá, thế mà cũng có nước phải" ngậm củ cải muối mà khen ngọt". Việt Cộng cũng bắt chước, nên mỗi khi các cộng đồng người Việt tự do xây tượng đài chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa và Đồng Minh, bia thuyền nhân... đều bị Việt Cộng dùng lối" ngoại giao xấc xược" nầy để tạo áp lực với các chính phủ: Việt Công bị thất bại ở Úc, Hoa Kỳ, vì hai nơi nầy người Việt tỵ nạn có đồng minh lá các chiến sĩ từng tham chiến ở Việt Nam, với tập thể hội cựu chiến binh, là đồng minh" đời đời bền vững" sẵn sàng gây áp lực với chính phủ để gạt tất cả những" ý đồ xâm phạm chủ quyền của đất nước mình"; tuy nhiên gần đây ở Pháp, Việt Cộng thành công bước đầu, tạo áp lực để chính phủ Pháp không cho thực hiện bia tưởng niệm anh hùng Trần Văn Bá, đây là một" vết nhơ" của cái nôi" dân chủ" thế giới, từ 1789 đến nay, là mối nhục của toàn dân Pháp qua một chính phủ coi nhẹ chủ quyền, độc lập của một cường quốc tại Âu Châu, chỉ vì chuyện buôn bán. Thế nên, xin được mạn phép đề nghi: muốn xây bia cho anh hùng Trần Văn Bá, cộng đồng người Việt tỵ nạn ở Pháp nên liên kết với các" cựu quân nhân Pháp" từng tham gia trận Điên Biên Phủ, từ đó họ có cảm tình với các cựu chiến binh khác, kéo thành đồng minh thân cận, thì việc thực hiện có hy vọng thành công như ý.

Một điểm khá lý thú là: khi chủ nợ cho vay, họ luôn cầu mong cho" con nợ" đừng bị khánh tận để trả nợ. Đó là cái lý do thầm kính mà" đại tư bản Hoa Kỳ" có khuynh hướng và muốn được" thiếu nợ" nhiều nước trên thế giới để bảo đảm sự giao thương, cho nên người ta hổng ngạc nhiên khi thấy Mỹ thiếu nợ Nhật, nay là Trung Cộng. Người giàu thường hay bị ganh tỵ là điều khí tránh khỏi, thời ông tổ Cộng Sản Karl Marx sống" cà lơ phát phơ" ở Luân Đôn, nhờ tiền giúp đỡ của người bạn là Engels, nhìn thấy giới kỷ nghệ giàu có mà ganh tức, thay vì cố gắng đi làm để có như người ta, thì Marx lại sanh lòng bất lương, viết sách dạy ăn cướp, giết người và từ đó, bọn bất lương, du thủ du thực, du côn, dốt nát, bất nhân, tiên phong có tên Lenin...mới dùng" kinh ăn cướp" để làm giàu, chúng gọi là" chủ nghĩa Marx Lenin".

Sự thật thì Hoa Kỳ có nghèo và có bị phá sản hay không? Đây là câu hỏi mà nhiều người đặt ra khi thấy nước nầy dần dần trở thành" chúa chỏm" thời đại. Tại nước nầy, thỉnh thoảng có vài đại công ty lớn như Enron, đột nhiên ra đi, sau khi bị vở nợ bất ngờ, làm cho nhiều người chới với, mất việc và một vài tay giám đốc ngồi tù...nhưng đây cũng là chuyện thường, khi mà:

" Ai buôn bán mà chưa hề khánh tận.

Ai trắng tay mà chẳng vở nợ bao giờ?

Dậy mà đi, dậy mà đi.."

Những chuyện vở nợ, đóng cửa các đại công ty là thường, dù ban đầu gây ồn ào, thị trường tài chánh chao đảo, nhưng rồi đâu lại vào đấy, khi mà" thời gian qua mau" và nền kinh tế lại phục hồi, cứ thế mà luân lưu, như bèo tan lại hợp, trăng khuyết lại tròn....Triệu chứng của đồng Mỹ Kim sụt giá hoài, dần dần làm thị trường kinh tế bất ổn; nhất là thời gian trước khi diễn ra thế Vận Hội Bắc Kinh, giá chứng khoán lên xuống không chừng, thị trường địa ốc giao động, lòi ra là nhiều công ty cho vay, có liên hệ chằn chịt nhiều công ty tài chánh nhiều nước, nhất là các nước tư bản, làm cho nhiều cơ chế tài chánh" mượn vốn nước ngoài" khó khăn, đứng bên bờ vực thẩm" hết tiền" cho vay tiếp; lý do là các công ty lớn ở Hoa Kỳ, nơi" lắm bạc nhiều tiền" Mỹ Kim, tung qua quá nhiều tiền, trải rộng nhiều nước, khiến" núi tiền" bị mòn dần, tất cả các công ty đều" hữu hạn" ( Limited) với nguồn vốn giới hạn và khi đến tận cùng là núi tiền thành bình địa thì đưa đến" khánh tận", kéo theo nhiều" công ty tài chánh vệ tinh" tại quốc nội, hải ngoại và làm rung chuyển cả thế giới; khi công tỵ mẹ khánh tận, cổ phiếu liên hệ mất giá và từ đó kéo theo cả hệ thống kinh tế toàn cầu, gây ra cuộc khủng hoảng tiền tệ khó tranh khỏi, ví như ném một hòn đá xuống nước, gây ra những gợn sóng lan rộng dần. Khi tại bất cứ nước nào có quan hệ vốn từ các đại công ty Hoa Kỳ gặp khủng hoảng, cũng có khả năng kéo theo, gây ảnh hưởng trục tiếp đến đại công ty và gây ra cuộc khủng hoảng tiền tệ, là một trong những yếu tố tác động vào nền kinh tế toàn cầu; hệ thống kinh tài thế giới ngày nay ví như cấu trúc của một nguyên tử, với các neutron là đại công ty, quay chung quanh là nhiều Electon là chi nhánh, nên khi cái nhân bị bể thì các điện tử trở thành" không người lái" bay loạn xạ, làm hủy diệt luôn một cơ cấu, đó là sự phá sản của một đại công ty. Thời gian gần đây, giá nhà ở Hoa Kỳ giảm nhiều, gây bất ổn cho dân chúng, tình trạng nầy gây quan ngại không ít cho giới đầu tư địa ốc, thế là chính phủ Hoa Kỳ đứng ra làm" ân nhân" bom tiền cứu nguy, cân bằng một cách nhanh chóng mà trước mắt là cứu dân mình. Có thể nói chính phủ Mỹ là ông chủ lớn, là loại" chủ nhân của các chủ nhân" nên có khả năng bao trùm, bù lổ, cứu nguy, bảo đảm cho dân Mỹ và thế giới.

Sau thời gian vật lộn với" đồng tiền" khiến tình hình tài chánh Hoa Kỳ và thế giới xáo trộn; ngày 7 tháng 9 năm 2008, bộ trưởng tài chánh Henry Paulson loan báo tung tiền ra để" tiếp quản" hai đại công ty Fannie Mae và Freddie Mac một cách" gọn nhẹ" chỉ cái gật đầu, vài lời tuyên bố, chớ không đọc bài" tham luận" tràng giang đại hải như các lãnh tụ" dốt Việt Cộng" mà không ra gì, nội dung bọng tuốt như ống đu đủ, chỉ toàn là từ ngữ" đao tao búa lớn" khỏa lấp cái dỏm, gian của một đảng cướp. Chính phủ Hoa Kỳ ra tay nghĩa hiệp, cứu nguy nền kinh tế khi cần, tung tiền" tiếp thu" và biến hai đại công ty thành" quốc doanh" mà khỏi cần phải nhờ công an, đánh tư sản như các nước Cộng Sản, lúc họ muốn" đánh tư sản" thì dùng bạo lực, gây phẩn uất cho khổ chủ. Nhưng chính Phủ Hoa kỳ không cần phải dùng" bạo lực cách mạng" theo kiểu Marx Lenin, nhưng các" nhà tư bản" phải năn nỉ, cầu cạnh chính phủ" đánh tư sản dùm", kẻ bị đánh lại mang ơn và dân chúng cùng hài lòng, đó mới là tuyệt chiêu. Có một số kẻ chỉ nhìn thấy các đại công ty Hoa Kỳ phá sản thì vội cho là:" nền kinh tế tập trung không tốt, thì kinh tế tư bản cũng không tốt luôn..." ( *)

Rồi, bóng đen vẫn bao trùm thế giới, dù sau khi cứu hai công ty; kế tiếp là ngân hàng Lehman Brothers rụt rịt khai" phá sản" với ngày thứ ba đen 16-9-2008, có khả năng kéo theo nhiều hệ lụy kinh tế, chẳng những cho nước, dân Mỹ mà còn lan rộng toàn cầu, tệ hại khôn lường, dự tính hơn cả cuộc khủng hoảng 1929; tin tức nầy vang dội, làm tung chuyển cả hệ thống tài chánh toàn cầu, cổ phiếu Âu Châu giảm 4 %, Á Châu giảm 4,5%, làm cho thị trường từ Bankok đến Thượng Hải, Tokyo lâm vào tình trạng bấp bên, nhất là Nga bị mất 10%, nên họ đành phải tạo đóng cửa, ngưng giao dịch. Rồi công ty bảo hiểm AIG cũng bên bờ vực thẩm, khiến cho thị trường chứng khoán Hoa Kỳ và thế giới giao động mạnh, đáng quan ngại. Cũng chính phủ Mỹ ra tay, tung ra số tiền khoản 871 tỷ vào ngày 21 tháng 9 năm 2008, cứu hết, cổ phiếu được phục hồi ( Rebounce) là điều tự nhiên.

Như vậy cái" người Mỹ thầm lặng" than vắn thở dài về tình trạng suy thoái kinh tế, nợ nần lút đầu và nhiều nước tỏ ra lo sợ cái ngày" Hoa Kỳ bị bankrupt" thật là thê thảm như ngày tận thế, người ta còn sợ rồi đây Trung Cộng sẽ thừa thắng xông lên, tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc qua" cao trào cách mạng" theo lời" Bác Mao giáo dục" để khống chế toàn bộ nền kinh tế thế giới và từ đó tất cả các nước nào muốn" buôn bán với ngộ" thì phải xài tiền Yan, chớ Đô La Mỹ, Euro là không có" chế độ giao thương" với Bắc Kinh, dù phải mua hàng dỏm, có nhiều độc chất như sửa bột Tam Lộc, nấu xương heo thành cao hổ cốt, lấy củ cải phơi khô bảo là nhân sâm, biến cỏ dại thành" đông trùng hạ thảo"....

Sau thời gian" giả mù sa mương" để xem mấy tay" trưởng giả học làm sang" mới ló mòi, ôm mộng lên làm chủ cả, múa máy quay cuồng như Trung Cộng, vổ ngực xưng tên, tung tiền như giấy lộn qua tổ chức Olympic hơn 40 tỷ Mỹ Kim, thi đua vũ trang, cho phóng vệ tinh có người lái vào năm 2003 và 2005, 2008 sắp phóng thêm" Thần Châu 7", dù không lên tới mặt trăng như Mỹ làm từ 1963, nhưng cũng là" một cường quốc không gia mới" cùng với Mỹ, Nga; bắn thử vài vệ tinh của mình để phô trương lực lượng, vói tay qua Sudan, ngầm giúp Bắc Hàn dưa bom nguyên tử ra hù; và ngang nhiên tung hàng giả, nhái, dỏm khắp nơi, ngay cả Hoa Kỳ cũng phải mua hàng rẻ của Tàu....giờ đây, sau khi thấy" độc cô cầu bại" xuất chiêu, chỉ vung tay lên là thu gọn tất cả các nguồn tài chánh về một mối, gọn nhẹ vô cùng. Không phải cái lối" quốc hữu hóa, đánh tư sản, cải cách ruộng đất" theo chủ nghĩa Marx Lenin, tư tưởng Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, gây chết chóc. Trái lại" độc cô cầu bại Hoa Kỳ" xuất chiêu" đánh tư sản" nhẹ nhàng mà thu hết tài sản trong tay, không đổ chút máu mà còn được lòng người bị" đánh tư sản" hồ hởi phấn khởi, mời gọi, thế mới là tuyệt chiêu. Đánh tư sản ở nước" tư bản phản động" tuyệt vời là thế ấy, tại sao Trung Cộng, Việt Nam không chịu học hỏi để vừa" được tiền và lòng dân". Nước Mỹ không nghèo như nhiều người tưởng đâu, cái Ngân Hàng Trữ Kim Liên Bang là kho dự trữ" vĩ đại" và Hoa Kỳ là nơi in tiền thì làm sao cạn nguồn tiền; chỉ khi nào thế giới hết" giấy, nhiên liệu" thì nước Mỹ mới hết khả năng in tiền và dự trữ tiền.

" Chừng nào hết giấy in tiền.

Máy in hết chạy, Mỹ Kim không còn".

Đồng Mỹ Kim có câu:" The God We Trust" rõ ràng là họ chỉ tin Trời, chớ không tin bất cứ bạn hàng nào, nên tổng thống Nixon có câu:" không bạn, thù vĩnh viễn, mà chỉ có quyền lợi". Đồng tiền không có lương tri, nhưng có sức mạnh vạn năng, mà người biết sử dụng biến tiền thành vũ khí lợi hại với những thế đánh ngoạn mục" bằng kiếm giấy": Khi cần thì tung ra cứu nguy và gom vào tay mình, khi không cần thì" giải tư" để cho việc canh tranh được công bằng, là đặc tính của nền kinh tế tự do.

Tiền là vũ khí " cực kỳ lợi hại" hơn cả bom nguyên tử, hỏa tiển liên lục địa. Nếu các công ty, định chế tài chánh Mỹ tung ra quá nhiều tiền, quan hệ làm ăn với các nước"cạnh tranh", lúc cơm lành, canh ngọt thì chẳng sao, nhưng khi nghịch, hay có vấn đề hụt vốn, nhưng chính phủ Mỹ không thèm ra tay nghĩa hiệp là làm khánh tận chủ đại công ty và làm thiệt hại cho nơi liên hệ không ít; tức là Hoa Kỳ là người cầm cán kiếm và các nước đang cầm lưỡi kiếm, cho nên dù các nước thù nghịch hiểu rất rõ vấn đề nầy, nhưng họ không thể làm gì khác hơn là" theo Mỹ, nịnh Mỹ" để làm ăn:" không có Mỹ, đố mầy làm nên trò khỉ"; nhiều nước ganh tỵ, tức, thù Mỹ, nhưng lại muốn giao thương" ôm đít Mỹ" như Trung Cộng, Việt Nam.... Tiền là huyết mạch, như máu, nên cần phải có một số lượng tương ứng để nuôi nền kinh tế; thiếu máu, dư máu đều không tốt. Cuộc chiến ở Gorgia, sự lớn mạnh của Trung Cộng, trổi dậy tinh thần đế quốc Sô Viết cũ....kèm theo túi tiền trong nước Mỹ bị lủng, làm chới với nhiều quốc gia, trong đó có cả các nước không thân thiện và chỉ đợi đến khi tình hình cần thiết là chính phủ Mỹ ra tay vớt hết.

Từ lâu, hệ thống kinh thương, đầu tư, theo nguyên tắc tự do cạnh tranh, làm cho Hoa Kỳ khó kiểm soát được công việc tạo nhiều lợi nhuận của các công ty tư nhân; đôi khi họ vì quyền lợi cá nhân mà làm thiệt hại quyền lợi quốc gia, giao thương, giúp đỡ các nước thù nghịch như trao đổi kỷ thuật, bán thiết bị.... Do đó việc gom các công ty quan trọng, có tầm ảnh hưởng quốc tế vào tay chính phủ là chiến lược" phòng thủ kinh tế" hữu hiệu; khi mà các công ty trở thành" quốc doanh" thì chính phủ Mỹ có thể kiểm soát, làm lợi cho đất nước. Do tình hình hiện nay, trong tương lai, không biết có công ty nào chịu không nỗi, khai phá sản và chính phủ ra tay" cứu vớt" nữa không?/.

GHI CHÚ:(*) đài phát thanh SBS Úc Châu với bài bình luận của Vũ Nhuận vào sáng thứ bảy ngày 20 tháng 9 năm 2008 nói về khuyết điểm của" kinh tế tư bản" và kinh tế tập trung cũng khuyết điểm như nhau; nhưng không đưa ra giải pháp và cái nào khuyết điểm hơn. Khiến nhiều người hoang mang, coi hai nền kinh tế đều là" cá mè một lứa". Thường là các bài bình luận của đài không nói là lấy từ đâu, như vậy thì đây là những bài viết" tự biên tự diễn" của những người trong đài, được coi là" ý kiến cá nhân" hay của một nhóm người, nên không thể coi là quan điểm chung của tập thể người tỵ nạn, thế mà được nhồi nhét dài dài từ hàng chục năm qua.

No comments: