Saturday, August 23, 2008

Cộng Sản: Mục đích biện minh cho phương tiện

VietCatholic News

Sự kiện

Cách đây hơn ba tuần lễ tôi đã ra Hà Nội để kính viếng thánh địa Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở Thái Hà và ủng hộ tinh thần đấu tranh cho công lý và hoà bình của giáo xứ.

Sau khi dâng thánh lễ lúc 18 giờ 30, tôi cùng các tu sĩ DCCT và đông đảo giáo dân, tay cầm đèn miệng ca hát kính Đức Mẹ, tập trung cầu nguyện bên ngoài hàng rào mảnh đất mà cộng sản đã chiếm bất hợp pháp. Cuộc cầu kinh này được tổ chức rất trật tự, không gây trở ngại giao thông. Sau khi tôi trở lại Sài Gòn thì vào ngày 15 tháng 8, giáo dân rước kiệu như những ngày trước, nhưng lần này đã đưa tượng Đức Mẹ vào trong mảnh đất bị chiếm đóng bất hợp pháp mà DCCT Hà Nội cũng như giáo dân Thái Hà đã lâu ngày đòi lại nhưng Nhà nước không chịu giải quyết.

Sau biến cố này các báo chí truyền thanh, truyền hình trung ương và Hà Nội đã liên tục kết tội giáo dân và tu sĩ Thái Hà vi phạm luật pháp, họ bóp méo xuyên tạc sự thật. thế nhưng Nhà nước lại không đưa ra một giấy tờ nào để chứng minh là tu viện đã hiến cho Nhà nước mảnh đất mà tu viện giáo xứ định xây Nhà thờ kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Các tu sĩ DCCT đã xác định: “chúng tôi có đủ bằng chứng pháp lý và nhân chứng để chứng minh rằng: tài sản đó hoàn toàn thuộc về DCCT và giáo xứ Thái Hà đã bị một số cơ quan Nhà nước chiếm đoạt một cách bất hợp pháp.” Các tu sĩ DCCT sau khi chứng minh giấy tờ hợp pháp mà các cơ quan Nhà nước cũng không đưa ra một mảnh giấy gì chứng minh Nhà Dòng đã hiến tặng. Các tu sĩ một lần nữa khẳng định: “Đất đai tài sản đến nay vẫn thuộc quyền sử dụng và sở hữu của DCCT và giáo xứ Thái Hà. Tất cả những hành động lấn chiếm, cưỡng đoạt, mua bán, chuyển nhượng mà không được sự chấp thuận của chúng tôi bằng văn bản có giá trị pháp luật đều là bất hợp pháp. Chúng tôi quyết tâm bảo vệ sự thật, bảo vệ công lý và tài sản này của chúng tôi đúng như Hiến pháp và Pháp luật quy định bằng bất cứ giá nào.”

Sự thật đã rõ ràng như thế thì tạo sao các báo chí, truyền thanh, truyền hình của Nhà nước và thành phố Hà Nội còn thông tin trái ngược với sự thật, ví dụ như bịa đặt chuyện “Nhà thờ Thái Hà còn bắt loa công suất lớn thường xuyên gây ồn ào từ 20 giờ khuya đến 1-2 giờ sáng qua hệ thống loa, đồng thời các chức sắc Nhà thờ có những lời nói rất kích động thô tục khó chấp nhận. Nhà thờ còn có những biểu ngữ với nội dung sai sự thật, bôi nhọ chính quyền, nói xấu đồng bào, kích động giáo dân.” Đứng trước những lời vu cáo này, các tu sĩ DCCT khẳng định: “những lời nói trên là vu cáo, là nhục mạ đối với hàng ngũ tu sĩ, danh dự công dân và giáo dân giáo xứ Thái Hà nói riêng, toàn thể cộng đồng Công giáo nói chung. Chúng tôi yêu cầu các cơ quan làm rõ vấn đề này, cung cấp đầy đủ chứng cứ về những việc đã được báo đài nêu trên trong thời gian sớm nhất. Sự vu cáo bỉ ổi nói trên chẳng lừa mị được ai lại càng làm mất lòng tin của người Công giáo cũng như không Công giáo vào hệ thống chính trị hiện nay, là đi ngược lại đường lối đoàn kết tôn trọng lẫn nhau và tôn trọng phẩm giá con người trong một xã hội pháp quyền mà Nhà nước đang kêu gọi xây dựng” (đơn khiếu nại 19.08.2008).

Các tu sĩ kết thúc đơn khiếu nại bằng những lời sau đây: “với những nội dung đã nêu trên, căn cứ hiến pháp, pháp luật Việt Nam, điều 28 luật báo chí chúng tôi yêu cầu:

1- Đài truyền hình Việt Nam, Đài phát thanh và truyền hình Hà Nội, báo Hà Nội mới, báo Kinh Tế Đô Thị, báo An Ninh Thủ Đô phải nghiêm túc nhìn nhận sự việc một cách khách quan và tôn trọng sự thật, tổ chức điều tra và tiến hành đính chính theo quy định của pháp luật hiện hành.
2- Truy cứu trách nhiệm cá nhân, tổ chức đã cố tình xuyên tạc sự thật về những vấn đề nêu trên.
3- Trả lời chúng tôi bằng văn bản theo đúng trình tự hiện hành mà luật pháp đã quy định.

Nhận định

Qua sự việc kể trên cũng như bao vụ vu khống khác trên đất nước này, để bỏ tù, tịch thu Nhà cửa, ruộng đất của người dân, của các tôn giáo, cách riêng của Công giáo, ta nên trở về nguồn của chủ nghĩa cộng sản.

Chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa vô thần duy vật. Vô thần tức là không công nhận có Thiên Chúa, Đấng đã tạo dựng vũ trụ, tạo dựng con người và ban cho con người luật lương tâm để phân biệt cái tốt phải làm và cái xấu phải tránh. Duy vật, người cộng sản coi con người không phải là một chủ thể có những quyền lợi không ai cướp đoạt được. Cộng sản coi con người là những dụng cụ để phục vụ đảng cộng sản với bất cứ giá nào. Do đó, những chuyện động trời các chế độ cộng sản từ Liên Xô đến Trung Quốc, Bắc Hàn, Cuba và Việt Nam tạo ra để đạt mục đích cướp tiền của, nhà cửa, ruộng đất của người dân.

Tại Liên Xô, nhà văn Alexander Solzhenitsyn vừa mới qua đời (05.08.2008) đã cho ta thấy trong tác phẩm Goulag (Quần đảo ngục tù) chế độ tàn nhẫn của Liên Xô dưới thời Staline, bắt bớ vô tội vạ, cướp của giết người. Những nhà trí thức chống đối chế độ bị đưa vào nhà điên lấy cớ là họ điên thật và chính nhà văn cũng bị bỏ tù chín năm vì chống Staline. Trong cuốn “Quần đảo ngục tù” nhà văn kể một cách chi tiết về việc lạm dụng có hệ thống của chính quyền Xô Viết trong thời gian từ 1918-1956 tại hệ thống rộng lớn các nhà tù và nhà cải tạo. Việc công bố tác phẩm đã dẫn tới một chiến dịch bạo lực chống lại nhà văn trên hệ thống báo chí Xô Viết nơi người ta gọi ông là một kẻ phản bội.

Chế độ cộng sản là như thế, họ lấy mục đích để biện minh cho các phương tiện. Ông Gorbachev đã thấy sự tàn ác vô nhân đạo của chủ nghĩa cộng sản nên ông đã can đảm đứng lên lật đổ chế độ cộng sản và thiết lập chế độ dân chủ tôn trọng con người, tôn trọng các tôn giáo như ông đã nói với Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị rằng: “Chúng tôi cần những giá trị thiêng liêng, cần có một cuộc cách mạng tinh thần. Đây là con đường độc nhất đưa đến một nền văn hoá mới và một nền chính trị mới...chúng tôi đã đổi thái độ đối với một số vấn đề, ví như tôn giáo, mà chúng tôi đã cư xử một cách đơn giản. Bây giờ không những chúng tôi nhận định rằng không một ai có quyền can thiệp vào những vấn đề lương tâm cá nhân, nhưng chúng tôi còn nói rằng những giá trị luân lý mà tôn giáo đã làm nảy sinh ra và đã đúc kết trong hàng thế kỷ có thể giúp cho công việc đổi mới đất nước chúng tôi vậy. Những người thuộc về nhiều tôn giáo ở Liên Xô, tất cả đều có quyền thoả mãn nhu cầu thiêng liêng của họ.” (Time 11.12.1989).

Đề cập đến nhân quyền, Gorbachev nói: “các quyền của con người trong chế độ xã hội chủ nghĩa không phải là quà tặng của Nhà nước, không phải là việc làm từ thiện của ai... Công cuộc cải tổ đã đặt ra vấn đề về các quyền chính trị của con người... Chúng ta không có quyền để cuộc cải tổ vấp phải tảng đá giáo điều và bảo thủ, vấp phải những thành kiến và những tham vọng riêng của ai đó” (Sài Gòn Giải Phóng 01.07.1988)

Được hỏi sau 70 năm cách mạng chủ nghĩa xã hội có gì thay đổi không, ông Constantine Katchev, trưởng Ban Tôn giáo Chính phủ đã trả lời: “Có nhiều thay đổi. Thay đổi chính yếu là nay người tín hữu không còn bị coi như công dân hạng hai nữa. Điều này xảy ra một cách quá thường xuyên việc hiến pháp Liên Xô kỳ thị tín hữu và ưu đãi người vô thần phải được chấm dứt,” (La Republica 04.03.1989).

Liên Xô không còn nữa. Nòng cốt của Liên Xô là nước Nga ngày nay đã đổi mới. Có như vậy chính quyền nước Nga hiện nay đã biết tôn trọng nhân quyền căn bản của con người cách riêng, quyền tự do tôn giáo.

Sau Liên Xô, là Trung Cộng, Bắc Hàn, Cuba và Việt Nam đang còn chạy theo con đường cộng sản đã mang lại bao đau khổ cho người dân cách riêng cho các tôn giáo.

Ở Việt Nam, trong những năm đấu tố, con tố cha, vợ tố chồng, em tố anh. Biết bao cuộc thanh toán đẫm máu cũng vì theo nguyên tắc: mục đích biện minh cho phương tiện. Bao cuộc cướp của giết người cũng theo nguyên tắc đó.

Sau 1975, ở miền Nam Việt Nam quần đảo ngục tù đã sớm bắt đầu với những trại gọi là trại cải tạo. Quần đảo ngục tù này rải rác khắp đất nước, từ nam chí bắc, từ đồng bằng đến núi rừng. Những cuộc cướp bóc của chính quyền đối với nhân dân, đối với các tôn giáo cũng sớm bắt đầu. Vào tháng Giêng 1978, trong một đêm chính quyền đã gửi cảnh sát chiếm năm tu viện ở Thủ Đức trong đó có Dòng Chúa Cứu Thế, Dòng Anh Em Lasan, Dòng Đaminh, Dòng Don Bosco và Đan viện. Họ đuổi các tu sĩ ra khỏi tu viện và bỏ tù một ít người để làm cớ chiếm tu viện, họ tập trung các tu sĩ vào một phòng để họ tự do đi kiểm tra như vậy họ dễ dàng đưa truyền đơn, súng ống vào tu viện rồi đổ tội cho các tu sĩ chống cách mạng. Và từ ngày đó đến nay bao nhiêu cuộc cướp đất của các Dòng tu và của các Giáo phận trên khắp đất nước.

Trong bối cảnh đó với phương châm: Mục đích biện minh cho phương tiện, người cộng sản có biết lương tâm là gì, công lý là gì? Họ chỉ có súng đạn, có nhà tù, trại giam với một hệ thống công an đầy đặc và một hệ thống tuyên truyền làm theo ý chính quyền thì nhà nước này làm gì chẳng được đối với người dân và đối với các tôn giáo. Người dân và các tôn giáo chỉ có công lý. Vụ Thái Hà là một trong những nạn nhân của những cuộc cướp bóc có hệ thống của chế độ cộng sản Việt Nam hôm nay.

Chúng ta mong rằng trong đảng cộng sản Việt Nam hôm nay có những người yêu nước, yêu con người, có lương tâm đứng ra làm một cuộc cách mạng đổi mới ý thức chính trị như Gorbachev ở Liên Xô thì may ra đất nước này mới đem lại cho người dân một đời sống mới xứng đáng là con người, được tôn trọng như con người trong những quyền căn bản của họ như quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tôn giáo và tiền của của họ được bảo đảm đúng với luật pháp, đúng với công lý. Phương châm hành động của con người hôm nay không phải là mục đích biện minh cho phương tiện nhưng:

Phải có mục đích tốt và phải tìm những phương tiện tốt mới phục vụ con người và đất nước.

Lm.Chân Tín
Saigòn ngày 22.08.2008
38 Kỳ Đồng - Sài Gòn, Đt: (08) 931 6322 - 118


Hãy coi chừng tự điển mở Wikipedia!


* Chúa Nhật 21 Thường Niên A:
Quyền lực Tử Thần sẽ không thắng nổi


Đôi bên cùng có lợi…


Đại Hội La Vang 15.8.2008

Trung tuần tháng 5 năm 2008 này, Nhà Nước đã đứng ra tổ chức lễ hội Vesak của Phật giáo tại thủ đô Hà Nội. Thế thì chẳng có gì lạ nếu tuần vừa qua tại Quảng Trị, Đại hội La Vang lần thứ 28 đã diễn ra với sự hiện diện của 15 Tổng giám mục và giám mục, 500 linh mục và trên dưới 500.000 giáo dân. Ai có điều kiện để theo dõi tin tức qua mạng lưới điện toán của VietCatholic - Thông Tấn Xã Công Giáo Việt Nam đã có thể có được các tin tức sốt dẻo và cả những hình ảnh sống động nhất. Các lễ hội kiểu này hiện nay rất được Nhà Nước ưa chuộng, và tạo điều kiện thuận lợi cho việc tổ chức, để càng hoành tráng linh đình càng tốt, vì như thế là chứng minh cho thế giới thấy có tự do tôn giáo tại Việt Nam. Còn đối với người tín hữu chúng ta, thì đây là một cách thức, một cơ hội để sống niềm tin, để tuyên xưng đức tin. Điều này đưa ta đến nội dung bài Tin Mừng hôm nay.

Anh em nói Thầy là ai ?

Đó là câu hỏi Đức Giê-su đặt ra cho các Tông Đồ. Thay mặt các Tông Đồ, ông Phê-rô trả lời: "Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống." Đức Giê-su đã nói gì sau lời tuyên xưng đức tin của ông Phê-rô, chúng ta vừa mới nghe xong. Hôm nay tôi xin mời anh chị em chúng ta dừng lại ở mấy chữ quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi để cùng nhau suy niệm. Và để hiểu được mệnh đề này, tôi xin nhắc lại mấy mệnh đề trước:

– Anh là Si-môn, con ông Giô-na,
– từ nay anh sẽ gọi là Phê-rô, nghĩa là tảng đá.
– trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy
– và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi.

Chẳng biết Si-môn có nghĩa là gì, điều đó không quan trọng. Nhưng từ nay, Si-môn được Đức Giê-su đổi thành Phê-rô, có nghĩa là tảng đá. Thay đổi như thế để làm gì ? Thưa để giao một sứ mạng. Đức Giê-su nói: "Trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy. Và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi."

Sẽ không thắng nổi

Nền đá tảng gợi cho ta hình ảnh của một nền móng kiên cố, vững chắc, trên đó toạ lạc một ngôi nhà, một công trình kiến trúc. Đó là hình ảnh của Hội Thánh Chúa Ki-tô. Nhưng đừng lầm tưởng là ta cứ vào đó mà vui sống thảnh thơi an nhàn. Là vì sau khi tuyên bố: Trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy thì Đức Giê-su nói ngay: Và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. Muốn hay không, Hội Thánh phải đương đầu với một cuộc chiến, với nhiều cuộc chiến. Phần thắng đã được đảm bảo rồi. Nhưng đã nói chiến đấu là nói gian khổ, nói hy sinh, cả đến tính mạng nếu cần. Vì thế, Hội Thánh phải luôn đề cao cảnh giác, phải luôn sẵn sàng, nhất là khi đối thủ của mình là loại ghê gớm nhất, đó là tử thần, đó là thần chết.

Quyền lực tử thần

Ai cũng biết rằng thử thách đáng ghê sợ nhất đối với con người, đó là cái chết. Nhưng kể từ ngày Đức Ki-tô từ cõi chết sống lại thì cái chết, thần chết đã bị đánh bại. Chiến thắng cuối cùng đã được đảm bảo. Nhưng chiến thắng chỉ trọn vẹn vào ngày cánh chung, ngày cuối cùng của lịch sử. Trước mắt thì Hội Thánh Chúa Ki-tô cứ phải đương đầu với thần chết, với cái chết. Điều đó có nghĩa gì với chúng ta hôm nay ?

Đối mặt với cái chết

Lời Chúa đến với chúng ta giữa lúc dân tộc chúng ta, đất nước chúng ta đang ngày ngày đối mặt với cái chết:

– chết do thiên tai: chỉ mới bắt đầu mùa lũ mà vừa qua ở mạn bắc nước ta đã có trên một trăm người chết;

– chết do dịch bệnh: hết cúm gà đến heo tai xanh, rồi trâu bò lở mồm long móng: gia súc cứ chết đà này, mai mốt chẳng biết còn gì để ăn;

– cái chết của rừng dẫn đến lũ lụt;

– cái chết của những dòng sông gây ô nhiễm nguồn nước;

– cái chết của những cánh đồng lúa mầu mỡ phì nhiêu bỗng dưng bị biến thành sân gôn cho đám người nhiều tiền lắm của đến giải trí, và cùng lúc người nông dân đang là ông chủ trên đám ruộng của mình bỗng biến thành cu li đi lượm banh, hay phải lên thành phố nhập đạo quân ve chai để kiếm sống qua ngày;

– cái chết do chính con người gây ra như tai nạn giao thông: trung bình mỗi ngày trên cả nước có chừng 30 người chết: cứ nhân lên cho một năm, mười năm, hai mươi năm, sẽ thấy con số khủng khiếp biết chừng nào;

– còn nói chi đến cái chết của những hài nhi vô tội: chẳng ai có được con số chính xác, nhưng ai cũng biết rằng Việt Nam là một trong những nước có số ca phá thai nhiều nhất thế giới, nghe đâu đến trên 1 triệu ca mỗi năm.

Nhưng đã nói đến cái chết thì làm sao không nói đến cái chết về mặt tinh thần: cái chết của các giá trị đạo đức, của tự do và dân chủ, của công bằng xã hội, của lòng yêu nước. Chỉ mới ngày 3 tháng 8 này thôi, ta có thể đọc trên mạng lưới điện toán Đàn Chim Việt bức tâm thư gửi lãnh đạo Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam, tác giả có tên là Hương Trà, sinh viên luật, cùng một nhóm bạn trẻ: qua bức tâm thư đó, ta đọc được tâm trạng của họ, thao thức lo âu của họ, của những người trẻ không còn lý tưởng, qua bức tâm thư đó, ta như thấy được cái chết của niềm tin. Tôi xin trích đọc một số đoạn:

"Những điều xảy ra chung quanh chúng tôi đã khiến chúng tôi đặt ra nhiều câu hỏi:

Hoàng Sa, Trường Sa và Ải Nam Quan bây giờ có còn là của đất nước Việt Nam không ?"


- Tại sao lịch sử thường ca ngợi những người can đảm chống quân xâm lược mà ngày nay công an lại đàn áp và kết tội những người biểu tình chống Trung quốc xâm lăng ?

- Tại sao Đảng thường hô hào thực thi quyền dân chủ mà lại bắt bỏ tù những người tranh đấu ôn hoà cho quyền dân chủ ?…

- Tại sao công an đàn áp các sinh viên biểu tình chống bọn bá quyền Trung quốc nhưng lại bảo vệ những người Trung quốc biểu tình ủng hộ quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung quốc ngay trên đất nước của mình ?...

- Tại sao thầy giáo dạy môn lịch sử dạy rằng: Mỹ là kẻ thù không đội trời chung với nhân dân ta, còn Trung quốc là anh em rất tốt của ta, nhưng hôm nay các nhà lãnh đạo của ta lại cầu viện Mỹ giúp đỡ, còn Trung quốc thì lại chiếm đất của ta, lại còn xâm lấn đất đai lãnh hải của ta nữa ?

- Tại sao các nước theo thể chế đa nguyên tư bản lại giàu có hơn các nước theo chủ nghĩa Cộng Sản ?

- Tại sao lúc trước đảng nói những người vượt biên là phản quốc, còn bây giờ đảng nói là yêu nước ?.

- Tại sao quân đội và công an mang tiếng là của nhân dân nhưng lại phục vụ hết mình cho quyền lợi của đảng?.

- Tại sao người giàu bây giờ đa số là đảng viên, là cán bộ chính quyền…

- Tại sao công nhân của ta đi lao động nước ngoài bị chủ bóc lột, bị đối xử tàn nhẫn phải nhờ cơ quan cứu người lao động của Việt kiều ở nước ngoài bênh vực, còn chính quyền VN của đảng thì im lặng ?

- Tại sao đất nước mình không có báo chí tư nhân như các nước khác ?..v.v…

- Tại sao và tại sao??? Loanh quanh với những câu trả lời mà chung quy cũng chỉ tại vì độc đảng mà ra."

Qua những lời lẽ thống thiết trên đây, ta thấy bạn sinh viên luật đã nhìn thẳng vào vấn đề, đã nhận ra vấn đề, đã nói lên suy nghĩ của mình, không quanh co úp mở.

Còn lại điểm quan trọng cuối cùng cần bàn tới trong khuôn khổ bài suy niệm hôm nay, đó là:

Vai trò của người lãnh đạo

Bình thường trong một tổ chức, người lãnh đạo nắm vai trò quan trọng như ta dễ dàng thấy vai trò ông Phê-rô trong bài Tin Mừng hôm nay. Chẳng vậy mà vào cuối năm 2007, khi xảy ra vụ cầu nguyện 40 đêm ngày để đòi lại đất Toà Khâm Sứ Hà Nội, lời nói có ảnh hưởng mạnh nhất, có âm vang xa nhất, đó là lời đức cha Ngô Quang Kiệt, Tổng Giám mục Hà Nội. Ngài nói: "Nếu có ai vì cầu nguyện mà phải đi tù, thì tôi sẵn sàng đi tù thay cho họ." Trong nhiều ngày sau đó, đã bùng lên một khí thế mãnh liệt chưa từng thấy. Tôi xin đọc một đoạn trong bài của tác giả Thợ Cày mang tựa đề "Đăng ký đi tù thay cho giáo dân Hà Nội", đăng tải trên Vietcatholic ngày 31.1.2008.


Tòa Khâm Sứ tại Hà Nội (18.8.2008)

…"Nghe nói đến chuyện Đức Tổng Giám Mục Hà Nội tình nguyện đi tù thay cho Giáo dân làm cho dân làng quê tôi phấn chấn hẳn lên. Xem ra ai cũng muốn theo gương Đức Tổng. Họ bảo nhau rằng, chúng mình lúc này rảnh rỗi quá vì chẳng có việc gì phải làm; ruộng nương thì khô cạn chẳng trồng chẳng cấy gì được. Trong khi đó, những nơi chung quanh Hà Nội lúc này lại đang bắt đầu mùa cấy lúa. Nếu Giáo dân ở đó phải vào tù hết thì ai sẽ đi cấy lúa cho họ. Mà không cấy lúa thì lấy gạo đâu mà ăn chứ nói chi đến chuyện xuất khẩu gạo. Hay là chúng ta tới Hà Nội để đi tù thay cho họ. Vào đó có khi còn sướng hơn cả ở nhà. Vào đó chúng ta sẽ được gặp Đức Tổng, chứ cứ ở mãi cái nơi vùng quê hẻo lánh này thì đời thuở nào mà được gặp Đức Cha. Thế là mọi người nhao nhao lên đăng ký xin được tình nguyện đi tù thay cho Giáo dân Hà Nội. Tôi cứ nghĩ mình sẽ được ưu tiên đi trước vì thấy mình già cả ốm yếu, chẳng biết còn sống được bao nhiêu. Nhưng dân làng tôi lại không nghĩ như vậy. Họ yêu cầu tôi phải ở nhà trông coi đàn vật và còn trông cửa trông nhà cho họ nữa chứ. Đi vào nhà tù hết thì để làng để mạc lại cho ai! Còn phải có người ở lại để cho mèo cho chó ăn, cho trâu cho bò uống nước.

Tôi đồng ý, nhưng cũng cảm thấy tiếc vì mình không có diễm phúc được đi tù chung cùng với Đức Tổng Kiệt như mọi người dân trong làng.

Có lẽ tôi phải nghĩ đến chuyện phải dắt cả đàn trâu đàn bò, cả chó lẫn mèo ra Hà Nội thôi, vì ở nhà một mình buồn lắm.

Trong nhà tù có chỗ thả trâu không nhỉ?..."

Chỉ một câu nói của người lãnh đạo thôi cũng tạo được khí thế, nung nấu lòng dũng cảm khiến người ta sẵn sàng hy sinh, bất chấp mọi khó khăn thử thách. Giá không phải chỉ có một câu, giá không phải chỉ có một vị lãnh đạo, nhưng hai ba hoặc dăm bảy vị nữa, khả năng tạo nên sức mạnh sẽ lớn lao biết chừng nào.

Kết luận

Điều không thể chối cãi là trong mọi lãnh vực của đời sống cá nhân và xã hội, cái chết đang rình rập chúng ta. Chẳng ai trong chúng ta lại muốn chết. Vậy thì chúng ta không có lựa chọn nào khác hơn là chống lại cái chết, chống lại sức mạnh của tử thần. Cuộc chiến sẽ cam go, đòi buộc ta phải kiên trì, phải bền tâm chịu đựng, phải tốn nhiều công sức. Nhưng điều không thể nghi ngờ là mưu mô của tử thần có xảo quyệt đến đâu, quyền lực của tử thần có mạnh mẽ đến đâu, cũng không được làm chúng ta chùn bước: chiến thắng cuối cùng thuộc về chúng ta, vì chính Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống đã đảm bảo cho chúng ta rằng: Quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi.

(Nhà thờ Phan-xi-cô Đa-kao, Chiều thứ Bảy 23-08-2008)
------

“Có những sự thật không thể che đậy" SỰ SUY ĐỒI LƯƠNG TÂM, ĐẠO ĐỨC XÃ HỘI

No comments: