Monday, September 15, 2008

JOSEPH BIDEN: KẺ QUYẾT TÂM KHÔNG CHO NGƯỜI VIỆT VÀO MỸ THÁNG 4-1975

TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI BẦU CHO ĐƯƠNG SỰ TRONG THÁNG 11-2008?

Từ vài năm trở lai đây, báo chí Mỹ đã không ngớt phanh phui những bê bối của nhiều chính khách Hoa Kỳ, trong số này đáng kể có cố Tổng Thống Franklin Roosevelt, John F.Kennedy, Lyndon Johnson... nhưng nặng lời nhất vẫn là Bill Clinton đã bất chấp tư cách, đạo đức, làm rất nhiều chuyện bê bối, liên quan tới tình dục, tiền bạc và còn dám nói dối trước luật pháp và quốc dân để chạy tội.

Xưa nay bất kỳ quốc gia nào cũng vậy (ngoại trừ các nước độc tài đảng trị cộng sản), vị nguyên thủ luôn được xem là tấm gương phản chiếu của mọi người. Nhưng qua các sự kiện đã xẩy ra gần đây trên chính trường Mỹ nhất là dưới triều đại Tổng Thống Bill Clinton, làm các nhà lãnh đạo tinh thần ngao ngán. Riêng các sử gia thì cho rằng, xu hướng chính trị ngày nay của Hoa Kỳ, thật sự đã suy đồi về đạo đức nên không còn mấy ai tin vào lời nói của các chính trị gia. Bởi vậy tổng thống hay gì gì chăng nửa, đối với người Mỹ đã mất đi sự tôn kính của một lãnh tụ đạo đức như thuở nào. Cho nên việc thượng nghị sĩ Barack Obama ứng viên của đảng Dân Chủ, tuy chưa đắc cử tổng thống nhưng đã hứa hẹn quá nhiều chuyện không hợp với thực tế, xét cho cùng cũng là chuyện bình thường tại quốc gia n0y

Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ lần thứ 44 vào tháng 11-2004. giữa đương kim Tổng Thống G. W. Bush của đảng Cộng Hòa và Thượng Nghị sĩ John Kerry đại diện Ðảng Dân Chủ. Nhưng Kerry lại có quá nhiều nợ nần với cộng đồng Người Việt Tị Nan Cộng Sản tại Hoa Kỳ, mà quan trọng nhất là việc y đã lợi dụng chức vụ, công khai ém nhẹm ”DỰ LUẬT NHÂN QUYỀN VN” được Hạ Viện thông qua với số phiếu thuận gần như tuyệt đối.

Dù hầu hết người Việt vì sinh kế cũng như hoàn cảnh, ít muốn quan tâm tới chính trị, nhưng lần đó nghe tin Kerry ra tranh ghế Tổng Thống Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2004-2008. Lập tức một luồng sóng chống đối đã nổi lên, không riêng gì người Việt mà cả giới cựu chiến binh Hoa Kỳ từng tham chiến tại VN cũng nhập cuộc. Tất cả cũng vì hành động phản bội của Kerry dù hắn là một Trung Úy Hải Quân Mỹ, đã phục vụ ba năm tại Kiến Hòa, sau đó bị thương nên được giải ngũ năm 1970. Thời gian này, sinh viên Mỹ qua sự xúi giục của Cộng Sản quốc tế, đã biểu tình phản chiến khắp nơi mà đầu não chỉ huy tại Ðại Học Kent State, thuộc tiểu bang Ohio. Người đứng trong hậu trường giựt dây là Giáo sư Tiến sĩ Sidney Jackson, một đảng viên cộng sản Mỹ. Lúc đó Kerry là một lãnh tụ phản chiến, hô hào mọi người chống chiến tranh VN, đồng thời công khai thóa mạ và làm nhục quân đội Hoa Kỳ trước đám đông để lấy điểm và nổi tiếng, mặc kệ cho thảm kịch xảy ra nước Mỹ rút quân, miền nam VN bị Cộng sản quốc tế cưỡng chiếm bằng bạo lực vào trưa ngày 30-4-1975.

Tháng 11 năm 1980 Ronald Reagan (đảng Cộng Hòa), đánh bại đương kim tổng thống Jimmy Carter (Ðảng Dân Chủ). Sự kiện trên làm nức lòng nhiều người tị nạn, vì trong thâm tâm họ vẫn còn mang ảo tưởng,
là tổng thống của Ðảng Cộng Hòa sẽ đưa quân Mỹ trở lại VN, để tiêu diệt Việt Cộng . Nhưng rồi thời gian nước chảy qua cầu, tổng thống dân chủ hay cộng hòa, vẫn phải để quyền lợi của nước Mỹ lên trên hết. Rồi thì lo đền ơn đáp nghĩa cho các nguồn tài trợ lúc vận động bầu cử, để còn có lần sau. Nói rõ hơn, vì quyền lợi nước Mỹ có thể buôn bán với kẻ thù của nhân loại để kiếm lời. Ðó là một nguyên lý, một thứ chính trị con buôn của nước Mỹ.

Người Việt tị nạn VC tại Hoa Kỳ hiện nay rất đông đảo. Nhiều người đã có quốc tịch. Ngoài ra chúng ta đã có nhiều người chen được vào guồng máy chính quyền. Thế đứng của người Việt tuy ít so với nhiều cộng đồng sắc tộc khác, nhưng ngược lại rất được nể trọng vì tư cách và trách nhiệm của hầu hết người Việt tại Hoa Kỳ. Do trên chúng ta đã đạt được nhiều thắng lợi chính trị, như vụ hạ cờ máu và hình Hồ quốc tặc do Trần Trường chủ xướng tai Nam CA. Ðồng thời đã được nhiều tiểu bang Mỹ vinh danh lá cờ vàng ba sọc đỏ, các lần biểu tình đả đảo những tên chóp bu VC như Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng tới Hoa Kỳ .. rất thành công và mang đầy ý nghĩa .

Tóm lại cử tri Mỹ nhìn sự việc như thế nào, để chọn mặt gửi vàng là quyền của họ. Riêng chúng ta phải DÙNG LÁ PHIẾU CỦA MÌNH sao cho xứng đáng và hợp lý, để không ray rứt và hối hận như vụ Madison Nguyễn tại San José .

Phương chi lần này ông Obama, ứng viên tổng thống của đảng Dân Chủ lại chọn Joseph Biden là thượng nghị sĩ thuộc tiểu bang Delaware làm ứng viên phó tổng thống Mỹ nhiệm kỳ 2008-2012. Vậy trước khi dùng lá phiếu của mình để chọn mặt gửi vàng, người Việt tị nạn cộng sản, nhất là những thế hệ đầu tiên tới Mỹ sau khi Miền Nam VN sụp đổ vào đầu tháng 5-1975, nên nhận diện rõ ràng về nhân vật Joseph Biden: Kẻ quyết tâm không cho bất cứ một người Việt nào được nhập cảnh Hoa Kỳ vào thời điểm đó .

1/- SÀI GÒN, NHỮNG PHÚT GIỜ HẤP HỐI :

Hai mươi năm chinh chiến bao giờ cũng vậy, tới lúc cuối cùng chờ chết vẫn là người lính trận và đồng bào nghèo, không có phương tiện để vượt thoát khỏi cảnh bom đạn. Lính chết thật oan khiên vì chiến đấu trong đơn độc, không có đồng minh cũng như đồng đội yểm trợ, vì vào giờ thứ 25, đâu có ai ngu như người lính VNCH, ở lại chết để không có tiền tử tuất, kể cả chiếc quan tài vùi thây đời lính. Biết nghĩ như vậy, những ai còn sống sót tơí ngày hôm nay, phải nhỏ một giọt nước mắt, dù muộn màng để cảm ơn họ.

Người lính Miền Nam bi hùng là thế đó, như vậy làm sao bảo họ phải chiến thắng khối cộng sản đệ tam quốc tế, trong đó có Liên-Xô và Trung Cộng? Người lính đã ở lại tới giờ phút cuối cùng vào trưa ngày 30-4-1975, đã là anh hung. Thử hỏi có quân đội nào anh hùng hơn, kể cả quân Pháp, Ðức, Anh trong Thế chiến 2.

Sau khi Hoa Kỳ cùng Bắc Việt đồng thuận ngụy tạo cuộc ngưng bắn bịp vào tháng 2-1973, chấm dứt sự hiện hữu của Mỹ tại chiến trường. Cũng từ đó, QLVNCH bị đem con bỏ chợ, chiến đấu trong thiếu thốn, thiếu cấp chỉ huy trên thượng tầng, thiếu đạn dược, thuốc men, xăng nhớt, các quân dụng khiến cho nhiều phi cơ, chiến xa phải nằm ụ vì không có cơ phận sửa chữa hay thay thế. Tóm lại mọi sự đều do người bạn đồng minh Hoa Kỳ tạo ra, như cắt quân viện, bội ước lời thề “một đổi một” được chính siêu cường ký nói hứa hẹn bằng giấy trắng mực đen.

Sài Gòn đã bắt đầu xáo trộn từ tháng 3-1975, ngay lúc miền Trung bị mất qua quyết định sai lầm rút bỏ quân đoàn I và II của TT.Nguyễn Văn Thiệu, Thủ Tứớng Trần Thiện Khiêm và Ðại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu trưởng QLVNCH lúc đó. Ngày 21-4-1975 Tổng Thiệu qua áp lực của Mỹ, muốn thay ngựa theo ý của cộng sản Bắc Việt, để hòa hợp hòa giải, nên ông phải tuyên bố từ chức tổng thống trong lúc đất nước nguy ngập, ngàn cân treo chỉ mành và đã cùng Thủ tướng Khiêm, được Tòa Ðại Sứ Mỹ đưa ra khỏi Sài Gòn, tới Ðài Bắc trong đêm tối bằng máy bay quân sự.

VNCH đang lúc lâm nguy vì thù trong giặc ngoài. Cả triệu quân, công, cán, cảnh… lúc đó đang xả thân dùng xác người thay súng đạn Mỹ, làm công sự cản xe tăng hứng đạn pháo của cộng sản khắp mọi nẻo đường dẫn vào thủ đô. Nhưng dù gặp khó khăn nguy hiểm, các lộ quân còn lại của VNCH vẫn cản nổi quân xâm lăng Bắc Việt, trên khắp các tuyến đường dẫn vào Sài Gòn. Chính hành động phi thường này, nên dù VNCH không còn nữa, vẫn được thế giới ngợi khen và kính phục, như Peter Kohn đã viết trên tờ the Wall Street Journal: “Quân đội VNCH là một quân đội can đảm và chiến đấu lão luyện. Quân đội ấy đã chiến đấu giỏi trên nhiều địa danh, mà người Mỹ hoặc thế giới biết hay chưa biết tới. Quân đội ấy đã hào hùng ngạo nghễ với địch, qua hàng ngàn chiến trận, tiền đồn hẻo lánh hiu hắt. Quân đội ấy không được trang bị như quân Mỹ hay bộ đội cộng sản Hà Nội. Thế nhưng từ khi Hoa Kỳ rút quân về nước hay lúc đầu quân Mỹ chưa vào VN, vẫn hiên ngang chiến đấu trong suốt 20 năm khói lửa, gần như bảo toàn trọn lãnh thổ của cha ông, từ phía bên này vỹ tuyến 17 cho tới Cà Mâu, đến khi bị Việt gian đâm sau lưng, VC bắn trước mặt, mới đành để mất non sông vào tay đệ tam cộng sản quốc tế.”

Cũng vì phải chiến đấu khắp các mặt trận, nên đã có hằng trăm ngàn người lính phải chết, hằng triệu thương phế binh, cô nhi quả phụ. Tới giờ phút cuối cùng, đã biết nước sắp mất, chết chỉ thêm uổng mạng nhưng họ vẫn hiên ngang chiến đấu tại Khánh Dương, Phan Rang, Phan Thiết, Xuân Lộc, Long An, Tây Ninh, Củ Chi, Biên Hòa và Sài Gòn. Tất cả đều là những chiến tích để đời và lưu danh thiên cổ trong dòng sử Việt

Cuối cùng trong giờ thứ 25, QLVNCH đã xử sự một cách mã thượng anh hùng. Thay vì dùng vũ lực bắt trọn Toà Ðại Sứ và Cơ Quan DAO làm con tin như Iran đã từng làm, để gây áp lực bắt Hoa Kỳ phải giữ lời hứa, dùng B52 đuổi bộ đội cộng sản rúr về phía bên kia vỹ tuyến 17 như Hiệp định Geneve năm 1954 và 1973 qui định. Nhưng họ vẫn không làm như vậy, vẫn tôn trọng kỷ luật quân đội, biểu lộ nét hào hùng văn hiến ngàn đời của một dân tộc có văn minh văn hóa Hồng-Lạc, khi cố gắng phòng thủ và tiếp tục chiến đấu khắp nơi, giúp cho Mỹ và những đồng đội, cấp chỉ huy hèn nhát, bỏ chạy khỏi nước một cách an toàn, trước khi giặc Hồ vào Sài Gòn trưa 30-4-1975. Họ đáng được ca tụng và kính phục.”

Sài Gòn đã chết từ đó, dân chúng thành đô dửng dưng trước chủ mới. Cùng lúc, có nhiều con khỉ trong sở thú, vừa được sổ chuồng, cổ quàng khăn đỏ, tay phất cờ máu, trang bị súng đạn lượm được của lính bõ bên vệ đường, chễm chệ trên các xe quân đội, tung tăng múa rối khắp đường phố, cổ võ, làm oai, hoan hô, đã đảo một cách lố bịch.

Trưa đó 125 nhà báo ngoại quốc còn nán lại, đổ xô tới chiêm ngưỡng những anh hùng cách mạng, mà từ năm 1960-1975, họ đã không ngớt xưng tụng và tô son đánh phấn khắp thế giới không tiếc lời. Nhưng sự thật đã làm té ngửa các trái tim thú vật, khi biết được tất cả chỉ là sự tuyên truyền lừa bịp của miệng lưỡi cọng sản, mục đích để cho thế giới có thành kiến không tốt và ghét bỏ VNCH. Có như vậy họ mới bỉ ổi ca tụng một chiều cuộc xâm lăng miền Nam của Bắc Việt, mà không cần phải tìm hiểu sự thật. Từ đó, thế giới mới bắt đầu tỉnh ngộ và chịu viết về một sự thật mà họ 1ã cố tình dấu diếm : ‘ Không có ai là người miền nam, tất cả đều là bộ đội miền bắc, trong tập đoàn đệ tam cọng sản quốc tế, do Liên Xô-Trung Cộng cầm đầu.

Ba mươi ba năm qua, hầu hết đồng bào VN trong cũng như ngoài nước tan nát cửa nhà sau cuộc đổi đời không bao giờ dám nghĩ là sẽ có. Nên cứ mỗi lần tháng tư quốc hận tới, cho dù ai chăng nữa, đại đa số người dân sống thầm lặng bên vệ đường thời gian hay thiểu số dấn thân trên con đường đấu tranh quang phục đất nước, đều mang chung tâm trang bi thương, tức tưởi, ngậm ngùi.

Ba mươi ba năm trước hay bây giờ, người Mỹ cũng chỉ nghĩ đến quyền lợi của quốc gia mình mà thôi. Bởi vậy muốn đem quân vào VN, người Mỹ phải giết một tổng thống dân cử của bản xứ. Rồi để rút quân an toàn về nước, khi đã đạt xong mục đích chiến lược kinh tế của mình, Mỹ lại dùng áp lực quân viện, để bắt buộc đồng minh của mình, ký vào một hiệp ước giả mạo phi luân. Cuối cùng dùng nó để bán đứng quốc gia VN, chôn vùi tương lai của dân tộc anh hùng trong vòng nô lệ của cộng sản đệ tam quốc tế, suốt thời gian từ đó tới bây giờ.

Tất cả đúng như lời Sir R.Thompson đã viết năm 1989 trong tác phẩm "Make for the hill", đại ý ông nói rằng, sự sống của miền nam VN đã bị bán đứng, vì cảnh cấu xé của nước Mỹ. Riêng Nixon, nhân vật chính đã cùng Kissiger đạo diễn tấn thảm kịch VN hôm nay, cũng đã viết những lời sám hối trong "No More VietNam". Ông viết rằng, tôi đã nhìn thấy những vấn đề nan giải của hiệp định Ba Lê, nhất là sự thỏa hiệp, cho phép bộ đội Bắc Việt công khai ở lại và xâm lăng miền Nam.

Ngày nay, lịch sử đã ngừng lại và quay tròn đúng vào thời điểm cũ trên đất nước tội nghiệp VN. Cả hai: Tài phiệt Hoa Kỳ và tư bản đỏ cộng sản vì quyền lợi riêng tư của mình, nên muối mặt đổi thù thành bạn. Lần này không còn có chiêu bài VN là tiền đồn chống cộng mà là Hoa Kỳ sẽ giúp VN bảo toàn lãnh thổ (?), nói trắng trợn là Mỹ sẽ hợp tác với tư bản đỏ VC cùng chia chác tài nguyên của VN tại thềm lục địa và lãnh hải thuộc chủ quyền trong biển Ðông.

Ðọc và viết lịch sử, không phải để khóc hận than thân hay vạch lá tìm sâu hoặc đâm sau lưng người khác, mà là lấy đó làm một kinh nghiệm để hành động cứu nước trong thực tại và tương lai. Năm 1954 khi cộng sản đệ tam chiếm được miền bắc, một số ít trí thức khoa bảng chạy vào làm trùm tại VNCH, nên họ chẳng hề biết gì về kinh nghiệm sống chung với VC. Ngày 30-4-1975 khi VC chưa vào Sài Gòn, số trí thức khoa bảng trên lại ù trốn chạy sang Mỹ hay ngoại quốc. Họ không hề biết thế nào là sự đổi đời của phận người xuống hàng súc vật.

Ở ngoại quốc vì quá tự do nên vẫn chứng nào tật đó, coi sự hiểu biết của mình ngang hàng với lãnh tụ, muốn ai cũng phải theo ý và đứng sau lưng mình. Họ vì không sống thật với lịch sử nên chẳng bao giờ có kinh nghiệm lịch sử, vẫn ảo tưởng xây lâu đài và chức phận trên cát biển, vẫn ngây thơ muốn hòa hợp hòa giải với một đảng cướp tàn bạo bất lương, qua bẩy mươi lăm năm hiện hữu trên đất Việt, chỉ lừa bịp lường giết đồng bào và bạn nước mình mà thôi. Tệ nhất là giới này và gia đình lúc nào cũng thích sang giàu hạnh phúc nơi thiên đường Âu Mỹ, mà mồm thì luôn xúi người khác, nếu đi hết biển, thì phải trở về nguồn để làm nô lệ cho cộng sản.

Ba mươi ba năm trước vào những ngày cuối tháng 4-1975, một số quân công cán cảnh VNCH và đồng bào may mắn thoát được địa ngục đỏ di tản sang Mỹ. Nhưng Họ đã phải trải qua muôn ngàn tủi nhục vì sự đối đãi tàn nhẫn vô nhân đạo của quốc hội Mỹ lúc đó đang do đảng dân chủ nắm giữ thực quyền. Trong nhiều cuộc họp để quyết định chuẩn chi thêm quân viện cho VNCH cũng như kế hoạch di tản người Việt ra khỏi nước, thượng nghị sĩ của đảng dân chủ lúc đó là Joseph Biden của bang Delaware.. là một trong những người Mỹ tàn nhẫn, kỳ thị chủng tộc và khinh khi người Việt nhất tại Quốc Hội. Các tài liệu dẫn chứng về hành động bất lương của Biden, đã được tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng ghi lại qua hai tác phẩm "Bí Mật Dinh Ðộc Lập và Khi Ðồng Minh Tháo Chạy".

2/- THÁI ĐỘ CỦA TNS BIDEN ÐỐI VỚI NGƯỜI VIỆT DI TẢN:

Ngày 9-4-1975 toà đại sứ Mỹ tại Sài Gòn đã trả lời thẳng với chính phủ VNCH về việc quốc hội Hoa Kỳ lúc đó do đảng dân chủ nắm quyền, quyết định cắt đứt số tiền quân viện đã hứa cho miền nam là 722 triệu mỹ kim. Trong cơn tuyệt vọng, tổng thống Thiệu đã đề nghị với Mỹ là nếu không muốn quân viện thì xin giúp Nam VN được vay nợ số ngân khoản trên để mua súng đạn và VN sẽ trả bằng số dầu hỏa sắp khai thác được tại biển Ðông. Thế nhưng người Mỹ vẫn từ chối với lời nguyền rủa "sao họ không chết lẹ cho rồi".

Tại Washington ngày 14-4-1975, Tổng Thống Ford họp với ban Ngoại giao Thượng viện về tình hình Ðông Nam Á. Phía hành pháp có TT Ford, Kissinger và cố vấn an ninh Scowcrost. Theo Ford trong “A time to heal page 255” thì mục đích thượng viện họp lần này là dứt khoát cắt viện trợ dành cho Nam VN và chuẩn bị ngân khoản di tản.

Trong cuộc họp, nghị sĩ Frank Church nói: "Hoa Kỳ sẽ bị rắc rối lớn nếu định di tản tất cả người Việt thân Mỹ sang Hoa Kỳ". Còn nghị sĩ Joseph Biden (đang là ứng viên PTT của đảng dân chủ trong kỳ bầu cử tháng 11-2008 sắp tới ) thì tuyên bố: "Tôi sẽ bỏ phiếu thuận để cấp bất cứ ngân khoản nào cho việc di tản người Mỹ ra khỏi VN Nhưng tôi không muốn số tiền đó dính líu tới việc di tản người Việt." (Trích từ tác phẩm Bí Mật Dinh Ðộc Lập của Nguyễn Tiến Hưng và Jerrold L.Schecter trang 542).

Cũng trong phiên họp trên, qua các tài liệu còn lưu trữ dẫn chứng cho thấy Joseph Biden là nhân vật to miệng và tàn nhẫn nhất đối với người Việt lúc đó. Biden còn nói toặc móng heo “Tôi không muốn trả bất cứ món nào để đưa người VN đi, trừ khi ta không thể mang được người Mỹ nào ra mà KHÔNG PHẢI MUA 174.000 người VN. Trong trường hợp đó tôi sẳn sàng MUA 174.000 người VN.” (Trích từ tác phẩm Khi Ðồng Minh Tháo Chạy của Nguyễn Tiến Hưng nơi trang 355).

Về việc giúp đỡ những người Việt di tản vào đất Mỹ, nhiều nghị sĩ đã tìm đủ mọi cách ngăn cản khi trưng ra đạo luật giúp người di cư đang được Quốc Hội xem xét đã có điều khoản rõ ràng cấm chỉ không được giúp một nước cộng sản (?).VN giờ đây đã nằm dưới sự kiểm soát của cộng sản thì số người Việt di tản trên phải được giúp đỡ từ các nước CS như Liên Xô, Trung Cộng (nghị sĩ Bennett Johnson bang Louisiana).

Cuối cùng nhờ sự tiết lộ những lá thư bí mật được ký kết của các Tổng Thống Nixon, Ford gửi cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, cũng như sự giúp đỡ tận tình của mục sư Elson, nên Quốc Hội Mỹ đã thay đổi thái độ vào ngày 23-5-1975 chấp thuận ngân khoản 327 triệu đô la quân viện của VNCH để tài trợ cho người Việt di tản. Sau đó biểu quyết đạo luật về Di trú và Tị Nạn Ðông Dương, đồng thời trợ cấp thêm 455 triệu USD dành cho người tị nạn VN và Kampuchia.

Bao nhiêu bi kịch não lòng đến với những người di tản VN lúc ban đầu vào những ngày Nam VN bị sụp đổ tháng 5-1975, nào là bị Phi Luật Tân và Thái Lan xua đuổi ra khỏi nước. Kế tiếp khi đồng bào từ đảo Guam đưa vào đất liền cũng bị chống đối, nhất là tại tiểu bang California. Nghị sĩ Mc.Govern người ra tranh cử với TT Nixon bị rớt đài đã không tiếc lời mai mỉa “tôi nghĩ rằng người VN sẽ được sung sướng hơn nếu ở lại VN, kể cả lũ trẻ mồ côi kia”.

Tóm lại những ngày đầu tháng 5-1975, số phận người Việt di tản rất khổ sở vì Hạ Viện không chấp thuận đề nghị của TT Ford xin 327 triệu USD dành cho người tị nạn. Cũng may lúc đó ngân khoản cũ dành cho VNCH còn chút ít, nên hai bộ Ngoại Giao và Quốc Phòng vơ vét để nuôi ăn và chi phí chuyên chở cho họ lúc ban đầu, tính theo nhu cầu mỗi người phải cần tối thiểu là 15 đô/1 ngày. Ðó là số tiền 182 triệu viện trợ kinh tế cho Miền Nam tính tới ngày 30-4-1975 chưa được tháo khóan. Nhờ vậy mới nuôi được 130.000 di tản lúc đầu.

Ngày nay chúng ta may mắn sống an vui trên đất Mỹ, trong số này có nhiều con cháu của những người VN di tản lúc trước. Vậy chúng ta phải làm sao sử dụng lá phiếu đang có trong tay để bầu cho ai theo ý mình nhưng không làm tủi những kẻ đi trước đầy gian nan và tủi cực trong thân phận mất nước tan nhà.

Nhưng cũng đừng quên sự tàn nhẫn và láo xược của nghị sĩ Joseph Biden đối với người Việt tị nạn, cho dù thời gian đã qua hơn 33 năm. Khi còn là một thượng nghị sĩ mà Biden đã có thái độ khinh ghét và kỳ thị người Việt tận tuyệt. Thử hỏi nếu mai này đương sự đắc cử và trở thành phó Tổng Thống Mỹ, chắc chắc sinh hoạt đấu tranh của Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia tại Hoa Kỳ sẽ bị hạn chế và trắc trở , nhất là xu thế của đảng Dân Chủ lúc nào cũng thiên về VC như thời TT Bill Clinton mà ai cũng thấy.

Xóm Cồn Hạ Uy Di
Tháng 9-2008
Mường Giang
http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=2384

No comments: