Friday, June 27, 2008

Tuổi trẻ Việt Nam phải làm gì cho đất nước hôm nay?

Hương Trà


Người Việt Nam chúng ta vẫn luôn tự hào về truyền thống bất khuất của dân tộc mình. Lịch sử ngàn năm dựng nước và giữ nước với những chiến công oanh liệt của cha ông ta đã để lại cho chúng ta một đất nước vẹn toàn như ngày hôm nay. Suốt 1000 năm nô lệ giặc Tàu phương Bắc và 100 năm đô hộ giặc Tây, xương máu của tiền nhân đã đổ ra để dành độc lập cho tổ quốc, không phải để cho chúng ta ngày hôm nay lại dững dưng, vô cảm trước bọn bá quyền Trung Cộng thời đại xâm lấn đất nước ta một lần nữa.

Vào thời điểm năm 1945, sau khi Nhật đầu hàng, các đảng phái chính trị khác nhau đã lập thành được một chính phủ đa đảng đầu tiên trong lịch sử Việt Nam, dù là chỉ một thời gian ngắn ngủi. Ông Hồ Chí Minh và các đồ đệ của mình chỉ vì tham vọng chính trị và mộng bành trướng chủ nghĩa cộng sản trên toàn cõi Đông Dương nên đã tìm cách tiêu diệt các đảng phái và những thành phần ái quốc phi-cộng sãn đã từng cùng ông chống ngoại xâm như: nhà ái quốc họ Phan, Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đức Giáo chủ Hoà Hảo Huỳnh Phú Sổ,… và hàng vạn chí sĩ khác.

Lịch sử còn rành rành đó, thế nhưng Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) đang cố ra sức vùi dập, chối bỏ sự thật này. Để làm được việc này, ĐCSVN cần đến sự hỗ trợ đắc lực, thậm chí mù quáng của các đảng viên, cán bộ trong guồng máy chính quyền, quân đội, công an, những người trí thức,... Trong thế kỷ 21 này, ĐCSVN lại tiếp tục công việc này bằng cách tận dụng các phương tiện truyền thông, thông tin đại chúng thông qua hệ thống internet. Một điển hình cho công cụ đắc lực này là hệ thống công an mạng với những tên tuổi được biết đến như Nguyễn Tử Quảng.

Cũng với hệ thống internet, toàn thế giới đã nhận ra và hiểu rõ bộ mặt thật của CNCS (một chủ nghĩa đã bị khai tử ở Liên Xô và Đông Âu nơi thành trì của nó), cũng như nhận thức rõ được lý tưởng ảo huyền bởi sự tuyên truyền và chỉ đạo của các thành phần bảo thủ lãnh đạo đảng cộng sản. Việc nhận ra sự thật này chỉ là vấn đề thời gian, và những kẻ đang cung cúc mù quáng tận tụy với chế độ cộng sản nên suy nghĩ thật kỹ càng để chắc rằng sự phục vụ nhiệt tình của mình phải là cho đất nước nhân dân, chứ không phải cho một đảng cầm quyền thối nát, kẻo không thì muôn đời sẽ mang tội với Tổ quốc và nhân dân.

Tuổi trẻ tuy bồng bột nhưng với trí tuệ và lòng nhiệt huyết lại là rường cột của nước nhà. Để có được sự nhận xét khách quan trung thực, chúng ta nên ôn lại những dữ kiện đã qua, để từ đó có được cái nhìn đúng đắn về tương lai. Cần phải hiểu rằng trong một đất nước, quân đội và công an là lực lượng bảo vệ đất nước và nhân dân chứ không phải là công cụ bảo vệ chế độ, chính phủ của bất cứ đảng phái nào.

Nhìn vào thực trạng lịch sử VN, trong quá khứ với chế độ phong kiến cai trị đất nước theo hệ thống cha truyền con nối, luật pháp trị dân theo sự chỉ đạo của vua và chỉ có vua là trên hết, vua phán thì bắt buộc thần dân phải nghe theo vì vua như là "thiên tử", dân không có quyền chọn lựa người đại diện hợp pháp cho mình. Vì vậy cho nên, nếu một triều đình mà trong đó vua quan có tài đức biết thương dân, biết lo cho dân thì dân có phúc, ngược lại cũng có không ít những vì vua cùng quan lại tham ô chỉ biết có quyền lợi cá nhân thì đó là cái đại hoạ mà nhân dân phải gánh chịu. Vậy hãy nhìn lại suốt chiều dài hơn 60 năm cai trị tuyệt đối của ĐCSVN, có khác gì chế độ phong kiến ngày xưa không?

Những người trong guồng máy chính quyền hiện nay chỉ tuyệt đối trung thành với đường lối của đảng, trong khi đảng chỉ quy tụ một thiểu số thành phần trong xã hội mà thôi. Như vậy, trung thành với đảng, với chính quyền không phải là trung thành với tổ quốc với nhân dân được.

Theo sự tiến bộ của loài người thì không có cái gì mà tồn tại vĩnh viễn mãi được, trái lại bắt buộc phải đổi thay theo đà tiến bộ của nhân loại. Do đó nền phong kiến lỗi thời cũng phải cáo chung theo định luật bất di bất dịch này. Ngày nay, với chế độ tự do dân chủ đa nguyên mà đại đa số các nước trên thế giới đang theo đã chứng minh rằng: quyền dân chủ nhân quyền của người dân được tôn trọng và bảo đảm bằng giấy trắng mực đen, bằng quyền hạn tự do chọn lựa người đại diện cho mình để phục vụ đất nước. Những ai không tôn trọng ý kiến của nhân dân, độc tài cai trị thì dĩ nhiên theo thời gian sẽ bị nhân dân đào thải.

Nếu ĐCSVN thực tâm yêu nước, thực tâm muốn tiến bộ cùng dân tộc như đảng đã từng tuyên bố thì bắt buộc phải chấp nhận chế độ đa nguyên có cạnh tranh để cùng nhau tiến bộ và thực tâm tôn trọng những gì đã hứa. Chính bản thân ông Hồ Chí Minh cũng đã từng nói “một đảng mà giấu diếm khuyết điểm của mình là một đảng hỏng, một đảng có gan thừa nhận khuyết điểm của mình, vạch rõ những cái đó từ đâu mà có khuyết điểm, xét hoàn cảnh sinh ra khuyết điểm đó rồi tìm mọi cách để sửa chữa. Như thế là đảng tiến bộ, mạnh dạn, chắc chắn và chân chính” (trích nguồn tapchicongsan.org.vn/deta…ews_ID=8651104).

Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc (LHQ) cùng các công ước quốc tế mà chính ĐCSVN đã tình nguyện ký kết tham gia đều thể hiện đầy đủ các quyền lợi của người dân VN. Tuy luật pháp của mỗi quốc gia có khác nhau, nhưng đều phải phù hợp với bảng tuyên ngôn nhân quyền của LHQ và các công ước quốc tế mà mình đã cam kết. Theo đó người dân đều có toàn quyền tự do về ngôn luận, thông tin, báo chí, tín ngưỡng, cư trú, lập hội, tham gia các đảng phái và bất đồng chính kiến với chính quyền…v.v…. Điều 69 Hiến Pháp Việt Nam (HPVN) hiện hành cũng ghi rõ các quyền lợi đó, nhưng tiếc thay Bộ Luật Hình Sự (BLHS) là luật dưới Hiến Pháp lại có những điều khoản hoàn toàn đi ngược lại điều 69 HPVN như điều 88 (tuyên truyền chống nhà nước….), điều 258 (lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước….) để rồi công an và toà án xem 2 điều khoản vi hiến này như là kim chỉ nam để tự do trù dập, bắt bớ và bỏ tù những ai dám can đảm đấu tranh cho dân chủ nhân quyền một cách ôn hoà bất bạo động. Hành động này đã được thể hiện rõ nét qua những phiên toà trá hình để xử những những nhân vật bất đồng chính kiến, những người dám đứng lên chống bất công tham nhũng, thối nát của chế độ.

Sau khi ĐCSVN cai trị ở miền Bắc thì đã có hơn 2 triệu người trốn vào miền Nam sau ngày ký hiệp định Geneve chia đôi đất nước vào tháng 7/1954, đặc biệt sau khi Hoa kỳ thực sự phản bội và bỏ rơi chính phủ VNCH, tạo thuận tiện cho CSVN cưỡng bức miền Nam bằng vũ lực vào tháng 4/1975, không qua bầu cử tự do như Hiệp định Paris đã quy định. Suốt những năm sau đó, CSVN lại tiếp tục gây ra nhiều thảm cảnh bằng lối cai trị tàn bạo và những chính sách quái gở mà đã khiến hơn 3 triệu người phải bỏ nước ra đi, với số người thiệt mạng trên biển cả, trên đường đi lên đến hàng hàng trăm ngàn người.

Những người tỵ nạn này mà đa số là "thuyền nhân", sau khi đến được bến bờ tự do đã làm lại cuộc đời, bản thân và con cái đều thành đạt, và hàng năm gởi về thăm nuôi thân nhân hàng tỷ đô la. Đó cũng là lý do khiến nhà nước CSVN xoay 180 độ không còn gọi đám tỵ nạn là "phản động", mà thay bằng các mỹ từ "Việt kiều yêu nước" hoặc là "khúc ruột ngàn dặm".

Sự sụp đổ hoàn toàn hệ thống cộng sản ở Liên Xô và Đông Âu đã buộc các nhà lãnh đạo ĐCSVN phải chấp nhận nền kinh tế thị trường của tư bản qua cái gọi là "đổi mới". Nền kinh tế VN bắt đầu được hồi sinh sau giấc ngủ dài, mặc dù sự hồi sinh này đang bấp bênh và giả tạo vì nền kinh tế lệ thuộc hoàn toàn vào sự đầu tư của nước ngoài. Tuy tham gia vào các định chế kinh tế, các tổ chức thế giới, nhưng ĐCSVN chỉ chấp nhận tự do cạnh tranh về kinh tế chớ không bao giờ dám chấp nhận tự do cạnh tranh chính trị.

CSVN thường tuyên bố đế quốc Mỹ là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng hôm nay nhờ có đế quốc Mỹ mà Việt Nam mới được vào WTO, được ngồi vào ghế thành viên không thường trực của Đại hội đồng LHQ, được Mỹ và các nước dân chủ Tây phương giúp đỡ mới có được nền kinh tế như ngày hôm nay. Hàng năm Mỹ thường giúp VN cải thiện nền giáo dục, cứu trợ thiên tai và giúp các bệnh nhân nghèo AIDS cùng các chương trình xoá đói giảm nghèo, cũng như được Mỹ ưu ái bán cho vệ tinh VINASAT-1..v.v… CSVN thường nói là tư bản bóc lột công nhân, còn CNCS là chủ nghĩa công bằng do công nhân và nông dân lãnh đạo nhưng trên thực tế đồng lương và cuộc sống của công nhân và nông dân trong những nước tư bản dân chủ đa nguyên đã vượt xa gấp trăm lần công nhân và nông dân của các nước theo CNCS.

CSVN tuyên dương Trung Quốc là đất nước đàn anh, là người thầy vĩ đại, là ân nhân như môi với răng,... nhưng thử nghĩ lại xem Trung quốc đã giúp đỡ cho chúng ta được những gì ngoài việc chiếm đất đai lãnh thổ của ta, giết hại đồng bào và các ngư dân của ta, ngang nhiên phát động chiến tranh năm 1979 để lấn chiếm đất đai của ta khiến cho hàng chục ngàn chiến sĩ phải hy sinh, in tiền giả để phá nền kinh tế của ta, thực phẩm có chất độc cũng từ Trung Quốc mà ra,…

Một chuyện động trời mà nhân dân VN không thể nào ngờ tới, nhưng ngày nay nó đã được phơi bày ra ánh sáng là chính thủ tướng Phạm văn Đồng thừa lệnh chủ tịch Hồ Chí Minh ký công hàm ngày 14/9/1958 công nhận 2 quần đảo Hoàng sa và Trường sa là của Trung quốc. Bởi vậy cho nên khi Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa từ tay hải quân VNCH vào tháng 1/1974 thì ông GSTS Hoàng Tùng (trưởng ban Tư Tưởng - Văn Hóa TW) tuyên bố: "Trung quốc chỉ chiếm dùm ta sau này sẽ trả lại, tinh thần quốc tế vô sản mà!".

Dĩ nhiên câu nói này nhằm để xoa dịu những người còn có chút lòng yêu nước trong đảng mà thôi. Khi Trung Quốc xây dựng phi trường quân sự ở Hoàng Sa thì cả Bộ Chính Trị CSVN đều im lặng và giấu kín không cho ai biết. Bộ Chính trị đảng cũng mập mờ và giấu kín chuyện Trung Quốc đánh chiếm gần hết các đảo ở Trường Sa vào năm 1988 khiến cho sự hy sinh của các chiến sĩ hải quân bị chìm vào quên lãng. Ngày 2/12/2007 vừa qua khi Trung quốc tuyên bố xác nhập Hoàng Sa và Trường Sa vào thành phố Tam Sa của chúng thì cả ban lãnh đạo ĐCSVN cho đến hôm nay không ai dám lên tiếng phản đối, chỉ cho phép phát ngôn viên ngoại giao Lê Dũng phản đối chiếu lệ trên tivi.

Sinh viên, học sinh cùng các thành phần yêu nước biểu tình chống bọn xâm lăng Trung Quốc thì công an lại thẳng tay đàn áp. Các chiến sĩ trong hàng ngũ quân đội, công an khi đàn áp những người biểu tình phản đối kẻ xâm lược đất nước mình có biết rằng mình đang nối giáo cho giặc không? Quý vị có biết rằng với sự nhiệt tình phục vụ để bảo vệ thành trì của ĐCSVN đã giúp cho những thành phần lãnh đạo bảo thủ của đảng ngày nay người nào cũng có tài sản kết sù trong nước, người nào cũng có tiền gởi ngân hàng ngoại quốc hàng trăm triệu hoặc tỷ đô la, người nào cũng có con đi du học ở các nước tư bản, xài tiền như nước lã. Trong khi đó quí vị là những người trực tiếp chịu trách nhiệm trước lịch sử, trước tổ quốc và nhân dân thì quí vị có được những gì ngoài đồng lương chết đói và một vài bằng khen do cấp trên ban tặng.

Cụ Hoàng Minh Chính đã từng là trưởng ban nghiên cứu chủ nghĩa Marx-Lênin, có quyền cao chức vọng nhưng ông đã nhìn ra được chính nghĩa mà từ bỏ con đường XHCN, bất chấp mọi hiểm nguy để dấn thân tranh đấu cho Việt Nam có được con đường dân chủ đa nguyên. Ông đã được cả thế giới hoan nghênh và rất đông tướng, tá cùng những đảng viên ưu tú của đảng và mọi thành phần trí thức cùng nhân dân trong nước ủng hộ và đang tiếp nối con đường dang dở của ông, cho dù hiện nay thân xác ông đã hoà cùng sông núi.

Hiện tại chính quyền đang ra sức chặt đứt mọi công việc sinh sống của những người đấu tranh dân chủ, làm áp lực thân nhân gia đình vợ con của họ để cho họ không còn khả năng tranh đấu. Ông Trung tá Tùng (thuộc sở công an thành phố Sài Gòn) nói với anh Đỗ Nam Hải ngày 28/4/2008 rằng: "hiện nay tình báo TQ đã biết mặt anh, biết cả nhà anh nơi anh cư ngụ…vì thế, anh liệu chừng cho vấn đề an ninh của cá nhân anh….". Không biết những ai có tinh thần dân tộc sẽ nghĩ gì trước lời nói này của ông Trung tá công an Tùng?

Ngọn đuốc Olympic Bắc kinh đã kết thúc trong tủi nhục, trong sự chống đối lan tràn khắp nơi trên thế giới. Đúng ra nhà nước Việt Nam không cho ngọn đuốc vào Việt Nam để phản đối hành động xâm lăng của Trung Quốc như Đài Loan đã làm. Nhưng trái lại ngày 29/4/2008 vừa qua chính quyền đã tự hào rước ngọn đuốc thế vận hội ô nhục của bọn bá quyền xâm lược Bắc kinh vào thành phố Saigòn. Với một rừng công an và mật vụ của VN và TQ đã được dàn sẵn từ trước, với sự canh gác nghiêm nghặt và liên tục hạch sách trù dập các nhà đấu tranh dân chủ, hành hung và bắt trước những thành phần sinh viên cùng những người mà chính quyền cho là mầm móng lãnh đạo biểu tình chống Trung Quốc. Ngay chính vị lãnh đạo nhà nước là thủ tướng Nguyễn tấn Dũng cũng đã "quyết tâm" bảo vệ thành công ngọn đuốc. Nhờ vậy một rừng cờ TQ với sự bảo vệ của công an CSVN đã tự do tung bay trên nền trời Sàigòn chiều ngày 29/4/2008, trong khi lá cờ đỏ CSVN tự nhiên biến mất va bỗng chốc Sài Gòn đã trở thành ngày hội của đất nước Trung Quốc. Người TQ cầm cờ tự hào cao ngạo trước nỗi buồn của dân chúng Saigòn, trong khi trang web của hội Thanh Niên Lạc Việt một lần nữa đã bị đánh sập, toàn bộ kế hoạch cho cuộc biểu tình chống TQ đã được công an phá tan trước giờ khai mạc, sinh viên cùng các thành phần yêu nước và dân chúng bị rừng công an cô lập trên tất cả con đường mà ngọn đuốc đi qua.

Nhìn tình cảnh này mọi người chứng kiến đành phải rơi nước mắt cho cái nhục quốc thể của mình, nhưng biết phải làm sao trong giờ phút đó khi toàn bộ sức mạnh của bạo lực nghiêng hẳn về một chính quyền tự nhận là trí tuệ, sáng suốt lãnh đạo đất nước. Ngọn đuốc Olympic Bắc Kinh tạm thời đã thành công tại VN, xem như chính quyền CSVN đã làm tròn lời hứa đối với đàn anh Trung Quốc (kẻ xâm lăng đất nước mình). Tuy nhiên, khí thế đấu tranh vì chính nghĩa của toàn dân sẽ không bao giờ mất, vì lời di chúc của vị vua anh minh Trần Nhân Tôn "quyết không để mất một tấc đất của quê hương cho bọn bá quyền phương bắc" mãi mãi nằm sâu trong tận đáy lòng của mọi người VN yêu nước.

Các chiến sĩ quân đội, công an là lực lượng nồng cốt để bảo vệ quê hương rồi đây sẽ nhìn ra được sự thật quá đau lòng này. Chúng ta đã mất gần 50 năm mới biết được công hàm dâng Hoàng Sa và Trường Sa cho bọn bá quyền Trung Quốc của thủ tướng Phạm Văn Đồng. Bây giờ nếu quý vị còn quá trung thành với một thiểu số người bảo thủ lãnh đạo ĐCSVN mà ra tay đàn áp, bóp chết lòng yêu nước của nhân dân thì thử hỏi trong tương lai đất nước Việt Nam chúng ta sẽ ra sao, bọn bá quyền Trung quốc sẽ nghĩ sao về lòng yêu nước của nhân dân Việt Nam?. Các nước trên thế giới tuy không bị Trung Quốc xâm lăng nhưng người dân ở các nước này đã vì nhân quyền và dân chủ mà mà lên tiếng, cho nên ngọn đuốc Olympic của Trung Quốc đi đến đâu cũng đều có biểu tình phản đối.

Anh Lê Minh Phiếu (nghiên cứu sinh, sinh viên trường ĐH Luật Montesquieu, Pháp) người được chọn cầm đuốc chạy trên đường phố Sài Gòn đã gởi thư cho ông Rogge chủ tịch Olympic Quốc Tế để phản đối việc Trung Quốc đã lợi dụng ngọn đuốc Olympic vào mục đích chính trị nhằm hợp thức hoá quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vào lãnh thổ Trung Quốc. Tuy phản đối nhưng anh vẫn trở về Sài Gòn để cầm đuốc. Ngược lại chính quyền đã quá cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của tổng bộ thiên triều Trung Quốc không cho anh Phiếu cầm ngọn đuốc (lệnh của tổng bộ là do chính tai anh Phiếu nghe được).

Tuy nhiên, có sự linh thiêng diệu kỳ là mặc dù ngọn đuốc đã được bảo vệ thật kỹ càng nhưng vẫn bị tắt chỉ cách điểm xuất phát chưa đầy 200mét trên tay của bà Nguyễn Thị Thu Hà (Phó Chủ Tịch UBND thành phố). Điều đáng ghi nhớ nữa là ngọn đuốc đã bị tắt nhiều lần như thế trên suốt các con đường mà ngọn đuốc đi qua. Có lẽ hồn thiêng sông núi đã phù hộ nhân dân Việt Nam.

Xin nhắc nhở các chiến sĩ quân đội, công an rằng: đa số các thành phần trong phong trào tranh đấu cho nền dân chủ trong nước hôm nay đều là những đảng viên ưu tú của đảng, đã từng giữ những chức danh quan trọng trong đảng, đã từng là cấp chỉ huy trong quân đội và công an. Họ là những người đã biết rất rõ đường hướng của chủ nghĩa cộng sãn, đã nhận thức được là CNCS không còn phù hợp cho toàn dân nữa và họ đang thực hiện đúng theo lương tâm của họ, đúng theo sự tuyên truyền hàng ngày của đảng là xây dựng một XÃ HỘI CÔNG BẰNG DÂN CHỦ VĂN MINH.

Tại vì đảng độc tài lãnh đạo nên đã bịt kín mọi sự thật, cho nên đa số những người phục vụ cho đảng cùng đa số nhân dân không biết gì về chuyện Trung Quốc ngang nhiên chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của ta. Hiệp ước ranh giới tháng 12/1999 khiến đất nước mất Ải Nam Quan, hiệp ước lãnh hải tháng 12/2000 mất trên 10 ngàn km2 đường biển. Rồi nào là cơ chế độc đảng đã khiến cho tham nhũng công khai lộng hành từ trung ương xuống địa phương không sao cứu giãn nổi, quyền lực và bè phái đã dung túng cho những kẻ bất tài vô dụng ngồi vào các chức danh quan trọng trong chính quyền để thủ lợi cá nhân.

Lịch sử đã từng kết tội Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc theo ngoại bang nhưng Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc chưa hề ký hiệp ước hoặc công hàm dâng đất, dâng biển cho Tàu dù chỉ một tấc. Vậy thử hỏi có người nào lại cam tâm tôn vinh một đất nước đã xâm lăng đất nước mình? Hành động bóp chết quyền tự do của người dân được quy định ở điều 69HP hiện hành là phản lại tổ quốc và nguyện vọng của nhân dân. Theo đà tiến bộ của loài người thì chắc chắn trong tương lai không xa con đường dân chủ đa nguyên bắt buộc phải đến. Chính đại tá Chung (CA Hà nội) khi làm việc với nhà dân chủ Nguyễn Khắc Toàn cũng đã khẳng định là "đa đảng sẽ phải đến từ từ thôi".

Hiện nay cuộc sống của đại bộ phận đồng bào thân yêu đang trở nên khó khăn hơn vì cơn lạm phát phi mã, vì sự lạm quyền và tham nhũng tinh vi của các thành phần quyền lực trong đảng. Việc đảng tuyên bố Nguyễn Việt Tiến (thủ phạm chính tham nhũng trong vụ PMU18) là vô tội và đang phục hồi tất cả quyền lợi cho ông ta, đồng thời lại bắt giam 2 nhà báo của Tuổi Trẻ và Thanh Niên đã đăng bài vạch trần những âm mưu tham nhũng của Tiến, cũng như truy tố thiếu tướng Quắc (vì ông này đã cho tiến hành điều tra để vạch trần những sai trái của Nguyễn Việt Tiến khiến cho Tiến phải bị bắt giam 18 tháng), đã gây công phẩn cho làng báo Việt Nam dưới sự điều hành của đảng. Việc này cũng gây công phẫn trong dư luận trong nước và gây bất mãn quốc tế khiến cho ông trưởng đoàn ngoại giao về nhân quyền của Mỹ phải nêu ra trong ngày đối thoại nhân quyền giữa Việt Nam và Mỹ tại Hà Nội vào ngày 30/5/2008 vừa qua.

Trước khi kết thúc xin được nhắc lại lời phát biểu muộn màng của cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt: “….Có hàng trăm con đường yêu nước khác nhau. Tổ quốc VN không của riêng một đảng, một phe phái, một tôn giáo nào… Quốc hội có nhiều người tự ứng cử và được dân bầu lên một cách tự do sẽ tốt hơn Quốc hội bây giờ”. Vậy ngay từ bây giờ thế hệ chúng ta phải làm gì cho đất nước để khỏi hổ danh là con Hồng cháu Lạc?

Hương Trà (Sinh viên năm thứ 2 Khoa Luật)
Sài Gòn - ngày 25/6/2008
(Email: huongtra13@gmail.com)

No comments: