Wednesday, August 27, 2008

KHI MỘT CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI MỞ CỬA - Chu Chi Nam

Một nhà tư tưởng đã nói : « Khi một chế độ độc tài bắt đầu mở cửa, có nghĩa là nó cũng bắt đầu phá vỡ nền móng mà trên đó nó được xây dựng ; và ngày sụp đổ của nó cũng sẽ tới không xa. » Chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ câu nói trên để trả lới tại sao như vậy, bằng cách rút tỉa kinh nghiệm từ lịch sử hiện đại và tiên đoán tương lai cho những chế độ độc tài còn lại, đặc biệt là Việt Nam và Trung Cộng .


I ) Độc tài là gì ?

Chế độ độc tài là một chế độ chính trị mà trong đó quyền hành, quyền lợi thuộc về một người hay một nhóm người, không có đối lập. Từ đó đưa đến độc tôn, độc quyền, độc lợi, độc thoại và độc hành, có nghĩa là tự tôn mình lên là nhất, không có ai ; quyền hành ở trong tay một người hay một nhóm người ; lợi lộc chỉ dành cho mình và phe nhóm; tự mình nói chuyện với chính mình, không chấp nhận đối thoại ; và hành động một mình. Nguyên tắc chính của độc tài là độc, một mình, không chấp nhận người khác, nhóm khác. Chính vì vậy mà trong chế độ độc tài không có đối lập, không có tự do báo chí, ngôn luận, tự do bầu cử ; nếu có thì chỉ là lừa dối, bịp bợm.


I I ) Tại sao khi độc tài mở cửa lại có nghĩa là phá vỡ nền tảng của mình.

Như vừa nói, nguyên tắc chính, nền tảng của độc tài là độc ; nay mở cửa tức phải công nhận người khác, không còn độc nữa, tức là từ bỏ nguyên tắc, nền tảng mà trên đó chế độ xây dựng.

Thật vậy, khi mở cửa có nghĩa là đã công nhận người khác, đã đối thọai với người khác, buôn bán với người khác, thì không còn độc tôn, độc thoại nữa, không còn cảnh « Mẹ hát, con khen hay « , « Ếch ngồi đáy giếng coi Trời bằng vung « . Bất cứ một chế độ độc tài nào cũng dựa trên 2 cột trụ chính : đó là bộ máy thông tin tuyên truyền bôi bác sự thật, tự tung, tự tác, tự khen mình ; bộ máy công an dọa nạt dân, dọa nạt ngay cả những người đồng chí của mình : « Mày còn theo tao, thì còn có bổng lộc. Nếu không theo thì sẽ bị bỏ tù hay bị thủ tiêu. ». Nay mở cửa, thì không còn cảnh tự mình khen mình nữa, người dân họ có dịp nhìn người khác, họ so sánh, họ nhận ra đâu là sự thật, thì cả bộ máy tuyên truyền bôi bác sự thật sẽ bị sụp đổ. Đó là làm gãy cột trụ thứ nhất của độc tài. Một khi sự thật được phơi bày, người dân họ chỉ trọng sự thật, không còn sợ những kẻ ăn gian nói dối, đàn áp, bắt họ tin những cái gì không có, dối trá. Và một khi sự sợ hãi đổi chiều, tức cột trụ thứ nhì của độc tài cũng bị gãy, thì chế độ sẽ sụp đổ. (1)

Tôi vẫn nghĩ rằng con người có lương tâm, lương tri, chỉ trừ một thiểu số rất ít. Mặc dầu họ bị tuyên truyền nhồi sọ từ khi cắp sách tới trường đi học, đánh lận con đen, tráo trở sự thật ; nhưng cũng có một khi nào đó, lương tâm và lương tri họ trở lại, giúp họ nhìn ra đâu là sự thật, đâu là điều thiện, đâu là điều ác. Và cũng chính nhờ lương tâm, lương tri này, họ đã can đảm đứng lên bên vực sự thật, kết án điều ác. Không ai chối cãi những người như Gorbatchev, Hoàng minh Chính đã là cộng sản. Một người là cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên sô ; một người khác là cựu Viện trưởng Viện Nghiên Cứu Mác Lê Việt Nam. Cả hai người đều bị học và bị tuyên truyền nhồi sọ ; sau đó chính họ lại đi dạy và tuyên truyền nhồi sọ người khác. Thế mà nhờ lương tâm, lương tri, Gorbatchev đã từ bỏ cộng sản và can đảm tuyên bố : « Tôi đã bỏ hơn nửa cuộc đời đấu tranh cho lý tưởng cộng sản ; nhưng ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo. » Ông Hoàng minh Chính, thầy của những lãnh đạo cộng sản Việt Nam, thấm nhuần lý thuyết duy vật, thế mà cũng tuyên bố : « Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ biết học những cái gì là xấu xa nhất của 2 đảng đàn anh Trung cộng và Liên Sô. » Cuối đời ông đã từ bỏ chủ ngĩa duy vật, theo chủ nghĩa duy tâm, ông đã xin qui y đạo Phật.

Nhìn vào lịch sử cận đại, chế độ cộng sản độc tài Liên bang sô viết mở cửa, ở đây chúng ta không bàn về lý do tại sao mở cửa, tự mở cửa hay bị bắt buộc mở cửa, chỉ cần biết là từ lúc Mac Donald được phép mở ở Moscou, thanh niên nam nữ Liên sô thích mặc quần Jeans, nghe nhạc Rock, Liên Sô tổ chức Thế Vận hội, Gorbatchev viếng thăm Tòa Thánh, được Đức giáo hoàng tiếp kiến, đến lúc chế độ độc tài này sụp đổ, thời gian cũng không lâu. Rút tỉa kinh nghiệm đó, chúng ta tự cho phép tiên đoán tương lai. Ngày hôm nay Trung Cộng và Việt Nam mở cửa, chúng ta cũng không cần biết vì tự động hay vì bắt buộc. Sự mở cửa này cũng sẽ dẫn đến sự sụp đổ của độc tài Trung Cộng và Việt Nam, lịch sử cận đại cho phép chúng ta tin như vậy ; vì lịch sử nhiều khi lập lại. Nói như vậy không có nghĩa là những nhà đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền Việt Nam và Trung quốc khoanh tay ngồi chờ mà ngược lại cần phải nỗ lực tranh đấu thêm để sớm mang lại Tự do Dân chủ cho đất nước và dân tộc. Ngày nào mà 2 chế độ độc tài đó không còn nữa, thì dân tộc 2 nước mới đỡ khổ.


Ở Việt Nam chúng ta có câu : « Ở nhà nhất mẹ, nhì con ; ra đường chán vạn kẻ còn hơn ta. » Khi một chế độ độc tài mở cửa, tức là họ ra đường, họ cho phép dân ra đường, thì chính trong hàng ngũ của họ, có kẻ còn có lương tâm, lương tri, tự đặt câu hỏi : « Ồ từ trước đến giờ mình tự cao, tự đại, cho mình là nhất, là « Đỉnh cao trí tuệ của loài người tiến bộ «, đó là sai. Có những người còn hơn ta. Từ trước đến giờ những hành động ăn gian, nói dối, đàn áp dân là không đúng, là tội lỗi. » ; những câu hỏi này sẽ làm vỡ nền tảng mà trên đó chế độ độc tài được xây dựng. Đối với người dân, thì khi họ được ra ngoài, được gặp những người khác, họ cũng nhận thấy tất cả những gì mình được học, được nghe từ trước tới nay bởi cơ quan giáo dục và guồng máy tuyên truyền của độc tài đều là sai sự thật. Từ đó họ can đảm đứng lên bênh vực cho sự thật và sự sợ hãi đổi chiều.

Và một khi sự sợ hãi đổi chiều, dân không còn sợ hãi nữa, thì chế độ độc tài sụp đổ. Nó chính là kết quả của tiến trình mở cửa của những chế độ độc tài, mở cửa vì tự động hay vì bị bắt buộc ; đúng như câu nói : « Khi một chế độ độc tài mở cửa, có nghĩa là nó cũng tự bắt đầu phá vỡ nên tảng mà trên đó nó được xây dựng ; và ngày sụp đổ cửa nó cũng không xa. »

Paris ngày 26/08/2008

Chu chi Nam

Xin xem thêm Khi sự sợ hãi đổi chiều, trên : http://perso.orange.fr/chuchinam/

No comments: