Hồ Gươm
Hội chứng “bé Bống” hay phản biện quan điểm của Bùi Tín về Hồ Chí Minh
“Con nhớ Bác Hồ quá!” (1) là một câu chuyện bi hài có thật hay không tôi không biết nhưng đó là một câu chuyện gây cho tôi có nhiều suy nghĩ về tình trạng ngộ độc Thần Tượng hiện nay của không ít người Việt Nam đặc biệt là lớp trẻ.
Bé Bống “nhớ Bác Hồ lắm”
Nguồn: vnexpress.net
---------------------------------------------------------------------------
Một cái chết đã gần 40 năm rồi nhưng vẫn còn ảnh hưởng lên lối sống và lối suy nghĩ thường nhật của người Dân Việt Nam hiện nay như chúng ta đang chứng kiến và có vẻ như đang ngày càng đóng một vai trò quan trọng trong chiến lược cải tổ lại công tác lý luận và tuyên truyền của Đảng để dần dần “Việt nam hóa” những triết thuyết ngoại nhập vốn dĩ đã bị lỗi thời, thì rất cần phải nhìn nhận và đánh giá lại một cách nghiêm túc cái “ma lực” này nhằm tìm cách vượt thoát khỏi cơn bóng đè hiện đang phủ trùm lên những ước mơ của dân tộc Việt.
Hồ Chí Minh – lúc sống cũng như lúc đã chết – đã được thần thành hóa một cách có hệ thống, rất bền bỉ với một thời gian dài và liên tục được gọt dũa, tô điểm nhằm thích nghi với những đòi hỏi bắt buộc của tình thế mỗi khi thời cuộc xoay vần. Vì vậy tuy có nhiều điểm mâu thuẫn, khác biệt trong việc diễn giải tư tưởng và hành động của ông Hồ nhưng điều đó vẫn có tác dụng lớn lao đủ để xây dựng nên một Thần Tượng cần thiết.
Thời kỳ mà Tố Hữu trong bài “Bác ơi” (tháng 06/09/1969) đã ca ngợi Bác của mình khi ngầm so sánh với bác Mao qua câu: “Mong manh áo vải hồn muôn trượng/ Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.” đã không còn nữa. Tượng Bác bây giờ không chỉ phơi trên lối mòn mà còn ngự ở khắp các đền đài miếu mạo và được thờ cúng hương khói chung với đủ các kiểu Thần Phật.
Thần tượng “Bác Hồ” đã len lỏi và ăn sâu vào tâm thức của người dân Việt mà ông Bùi Tín là một ví dụ tiêu biểu để minh chứng cho cái tâm bệnh đó. Diễn tiến thái độ và cách nhìn nhận đánh giá về nhân vật Hồ Chí Minh của người đã từng sống chung trong tấm chăn của chế độ Cộng Sản với những nét rất đặc trưng và cần phải trải qua một thời gian dài mới có can đảm để đối mặt với Thần Tượng Hồ Chí Minh đủ để cho chúng ta thấy sự nan giải trong vấn đề giải trừ nạn bóng đè này. Vì vậy tôi xin lấy ông Bùi Tín là đối tượng để phân tích và phản biện lại những đánh giá của ông về nhân vật Hồ Chí Minh, là những nhận định có những điểm đồng thuận với quan điểm của nhiều người Việt ở trong nước cũng như ở hải ngoại.
Bùi Tín quyết định ở lại Pháp sau khi dự hội hàng năm của báo L’Humanité (Nhân Đạo) vào tháng 9 năm 1990 mà không trở về Việt Nam và ông đã cho ra đời tác phẩm Hoa Xuyên Tuyết (2) vào năm 1991. Nếu như trong chương thứ 5 của tác phẩm này với nhan đề Nhìn Nhận ông vẫn cố bảo vệ thần tượng Hồ Chí Minh và tìm cách bào chữa cho vai trò của ông Hồ trong sai lầm về Cải Cách Ruộng Đất làm chết cả trăm ngàn người hay vụ án văn học lớn nhất trong lịch sử Việt Nam: vụ án Nhân Văn Giai Phẩm cũng như việc du nhập chủ nghĩa Cộng Sản với đầy đủ mọi biến thái tồi tệ của nó ví như chủ nghĩa Mác-Lê Nin, chủ nghĩa Stalin, chủ nghĩa Mao vào Việt Nam thì trong cuộc trả lời phỏng vấn gần đây nhất bàn về nhân vật Hồ Chí Minh ông đã thú nhận:
“Tôi cũng được bộ máy của đảng tuyên tuyền, lắp đi lắp lại nên quá trình nhìn nhận, đánh giá ông Hồ Chí Minh với tôi là môt quá trình biến đổi trong nhận thức cũng như trong tình cảm.”Hồ Chí Minh - một người yêu nước lầm lạc http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=3313 , Việt Hồng (phỏng vấn), DCVOnline 19/05/2007) hay
Sự đánh giá của tôi về ông Hồ là cả một quá trình thay đổi khác nhau. Trước đây khi còn ở trong nước thì khác. Dần dần, qua sự so sánh và nghiền ngẫm thì cách nhìn của mình trở nên đúng mức hơn, công bằng và khoa học hơn. (Trích Cựu đại tá Bùi Tín nói về ông Hồ Chí Minh, Trà Mi, RFA, 18/05/2007 http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2007/05/18/BuiTinTalkAboutHoChiMinh_TMi/ ).
Trong bài “Hồ Chí Minh, Ngô Đình Diệm và tinh thần dân tộc” http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=3314 (Việt Hồng, DCVOnline, 23/05/2007) tuy ông Bùi Tín chưa dám trực tiếp đả phá ông Hồ về những sai lầm thời Cải cách Ruộng Đất và Nhân Văn Giai Phẩm nhưng cũng đã có can đảm khi nói rằng, những sai lầm của ông Hồ Chí Minh mang tính lịch sử, “Đúng đó là sai lầm có tính lịch sử,...” (chưa hẳn đã đúng, sẽ có phân tích ở phần sau - HG) “...liên quan tới cá nhân ông và cả ĐCS Việt Nam nhưng ông Hồ Chí Minh phải chịu trách nhiệm chính.”
Một người cầm bút chuyên nghiệp như ông Bùi Tín đã có một thời gian dài được sống và hít thở bầu không khí của thế giới tự do mà vẫn cần một khoảng thời gian là 16 năm cho một cuộc chuyển đổi nhận thức muộn màng!
Tuy vậy ông Bùi Tín vẫn cho rằng: “Theo tôi, mặt tích cực được biểu hiện của ông Hồ Chí Minh là đứng đầu cuộc kháng chiến chống Pháp , đứng đầu chính phủ kháng chiến trong vòng 9 năm, kết thúc với thắng lợi Điện Biên Phủ.” (Trích Hồ Chí Minh – một người yêu nước lầm lạc, Việt Hồng (phỏng vấn), DCVOnline 19/05/2007).
Sự thật thì trong suốt cuộc đời làm cách mạng của ông Hồ, sai lầm nhiều nhưng có thể nói sai lầm lớn nhất của ông Hồ và là sai lầm có tính quyết định nhất, gây hậu quả thảm khốc nhất trong một thời điểm thuận lợi nhất để đất nước có cơ hội được vươn lên chính là thời kỳ mà ông Bùi Tín cùng với nhiều người nữa có những xu hướng chính trị khác nhau khi cho rằng đây là thời kỳ thể hiện cái mặt tích cực của ông Hồ! tôi sẽ phản biện quan điểm này của ông Bùi Tín ở phần sau.
Hiệu ứng Pavlov hay hội chứng bé Bống
Trong bài Bùi Tín trả lời Việt Hồng có đoạn như sau:
(Trích
“Khi còn trong nước tôi được giáo dục tuyên truyền rằng ông ấy là môt anh hùng, một người yêu nước, một con người vĩ đại…Rồi người ta còn dậy rằng, Hồ Chí Minh không những là nhà chính trị, còn là nhà văn hóa, nhà thơ, nhà triết học, nhà giáo dục, nhà ngoại giao thiên tài,một lãnh tụ kiệt xuất. Không gì có thể nói hết được mặt tốt, mặt gương mẫu của ông Hồ Chí Minh. Ngày 02/09/1969, khi ông Hồ Chí Minh chết, cả gia đình tôi khóc, vợ khóc, con khóc, xung quang ai cũng khóc, hàng triệu người khóc còn hơn khóc bố, khóc mẹ mình chết. Chính tôi cũng là nạn nhân của việc nhồi sọ rồi tôi lại tham gia vào việc tuyên truyền, ca ngợi ông Hồ Chí Minh.”
Việc nhồi sọ mà ông Bùi Tín nói ở trên đã được thực hiện rất có hệ thống và trường kỳ. Trường học là môi trường thích hợp nhất để thực hiện công tác nhồi sọ này. Chỉ xét riêng giáo trình dạy cho lứa tuổi mẫu giáo chúng ta đã thấy liên tục có các buổi học hoặc thi tìm hiểu về “Bác Hồ”, học hát về “Bác Hồ”, v.v... có tổng kết và đánh giá kết quả đàng hoàng.
Bé Bống, trong câu chuyện theo blog Bong&Mum, cho đến khi phải khóc thút thít sụt sịt rồi thốt lên câu ‘Con nhớ Bác Hồ quá!’ là đã phải trải qua một quá trình nhồi sọ như vậy kéo dài và hậu quả là:
“Đến nỗi mấy hôm nay, khi các đài truyền hình liên tục giới thiệu những đoạn phim về Bác Hồ vui chơi với thiếu nhi và những bài hát, điệu múa liên quan đến chủ đề này là Bống lại cảm động, cảm xúc dâng trào, dụi vào lòng mẹ và thổn thức: ‘Con nhớ Bác Hồ quá’” (trích nguyên văn)
Đọc báo chí ở Việt Nam ta cũng nhận thấy rằng, gần như là một mặc định cần phải hiểu, trong các bài viết dù bàn về chủ đề gì thì tác giả cũng phải tìm cách đưa hình tượng “Bác” Hồ vào trong bài viết.
Dương Trung Quốc, Tổng thư ký Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam kiêm Đại Biểu Quốc Hội Nước CHXHCNViệt Nam, bàn về chuyện ỉa-đái của mình cũng phải cố đưa ông Hồ vào trong đó là một ví dụ tiêu biểu, “Các bạn có nhớ đến tác phong của Bác Hồ lúc sinh thời, khi đến thăm dân thì một trong những việc đầu tiên là vào thăm cái bếp và cái nhà vệ sinh, vì đó là hai cái yếu tố liên quan đến ‘đầu vào’ và ‘đầu ra’ của một đời sống. Và đó cũng là nơi mà “tư duy quan liêu” của người lãnh đạo ít để tâm tới nhất.” (Trích “Bàn chuyện ỉa – đái”, Dương Trung Quốc, 10/1007, blog Quốc Xưa Nay http://blog.360.yahoo.com/blog-oCrBeUYgbqmW2VaYQBlnsYkk?p=408 ).
Hậu quả của việc nhồi sọ này là, thần tượng “Bác Hồ” đã trở thành một thứ phản xạ có điều kiện, một thứ hội chứng “bé Bống” và không ít nạn nhân trở thành thủ phạm một cách vô tư và nhiệt thành giống như ông Bùi Tín đã nhìn nhận như vậy về bản thân mình. Điều đáng lo ngại là ở nhiều trí thức trẻ, đã và đang du học hoặc ở trong nước, có uy tín và ảnh hưởng nhất giáo dục trẻ kính yêu “Bác Hồ” định lại có những triệu chứng lâm sàng giống như bé Bống kể trên. Saint (còn được gọi là Sen phò) là người sáng lập và điều hành Diễn đàn Thăng Long (“Diễn đàn Thanh Niên Xa Mẹ” http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=2620 , một diễn đàn qui tụ nhiều chuyên viên, thanh niên trẻ http://www.dcvonline.net/php/target=new , với khẩu hiệu: “Hào Hoa–Trí Tuệ–Dâm Đãng”, rất tự hào vì đã tạo nên một trường phái, một phong cách Thăng Long, có tiếng vang và ảnh hưởng đáng kể trong tầng lớp thanh niên Việt Nam là một trường hợp mắc hội chứng “bé Bống” như vậy. (Xem “Ảnh và những mẩu chuyện về Bác” http://www.tathy.com/thanglong/showthread.php?t=2290 , DĐ Thăng Long).
Bạch (hay Marx-Popper), chủ blog Bạch http://blog.360.yahoo.com/marx_popper ), cũng là một chuyên viên trẻ đang ở trong nước, luôn tự cho mình là người yêu và cổ vũ cho tự do và dân chủ, là thành viên gạo cội và tích cực của diễn đàn thảo luận chính trị X–CafeViệt Nam, có nhiều bài viết mang bút danh Hoàng Xuân Ba trên nhiều diễn đàn khác như DCVOnline, BBC, Blog Tạp Chí Phía Trước (3) với mong muốn khai sáng (như anh vẫn nói) ý thức dân chủ và dân trí cho người dân Việt Nam lại là người viết bài ca ngợi công lao cụ Hồ có nhiều điểm tương đồng với quan điểm của ông Bùi Tín hiện nay. Trong chủ đề “Hồ Chí Minh: côn gay tội” ở X-cafe, 15/03/2006, Bạch (Hoàng Xuân Ba) viết:
Điều đầu tiên tôi thấy là mọi người đang phiến diện khi đánh giá về Hồ Chí Minh. Thú thật tôi rất thích sự khách quan, không thiên vị khi đánh giá về một nhân vật lịch sử tầm cỡ ở Việt Nam nhưng tiếc là đến giờ này vẫn chưa thấy có được một cái nhìn có thể chấp nhận được.
Hoàng Xuân Ba: Hồ Chí Minh là một trong những nhân vật kiệt xuất của lịch sử Việt Nam và của cả thế giới.
Nguồn: facade.com
--------------------------------------------------------------------------
Thú thật tôi không thích lắm cái kiểu đánh giá công hay tội bởi vì chúng ta làm gì có đủ khả năng và nhận thức để hiểu hết về một nhân vật lịch sử tầm cỡ như Hồ Chí Minh.
Những đánh giá của bác tinman tôi vẫn nghĩ rằng bác đang có một cái nhìn của một người Việt hải ngoại, ra đi vì những lý do mà nguyên nhân ít nhiều do Hồ Chí Minh trực tiếp hay gián tiếp gây ra. Trong tư tưởng của bác đã không thích Hồ Chí Minh rồi nên dù nói thế nào thì đánh giá của bác tôi nghĩ không được khách quan cho lắm.
Lịch sử VN thời kỳ từ khi Đảng Cộng sản ra đời đến nay cần phải được viết lại để đảm bảo tính khách quan, công bằng của nó. Đó là điều chắc chắn. Tuy nhiên nếu có viết lại thì những gì mà Hồ Chí Minh đã làm được chứng tỏ rằng ông vẫn là một trong những nhân vật kiệt xuất của lịch sử Việt Nam và của cả thế giới. Cuộc đời ông vẫn sẽ được các nhà sử gia tìm hiểu.
Dĩ nhiên là một con người ông có những sai lầm, có những khuyết điểm. Nguyên nhân do khách quan có, chủ quan cũng có. Nhưng nếu dựa vào những sai lầm đó để đánh giá thấp ông tôi nghĩ đó là những suy nghĩ hẹp hòi, thiển cận.
Ông Hồ cần được xem như một danh nhân văn hóa, một lãnh tụ chính trị ở Việt Nam. Mọi ý định thần thánh hóa hay đánh giá thấp sự nghiệp của Hồ Chí Minh đều chỉ là những nhận xét thiên vị, không công bằng và khách quan.
Những người đồng quan điểm với Bùi Tín, Saint, Bạch (hay Marx-Popper, Hoàng Xuân Ba) ở ngoài đời không phải là ít vì vậy rất cần được phản biện lại những đánh giá của ông Bùi Tín về ông Hồ .
Đối chiếu, so sánh hay phép biện chứng trong việc đánh giá Hồ Chí Minh qua Kim Nhật Thành (Kim Il Sung)
Về tư tưởng: Kim Nhật Thành là người đề ra thuyết Tự Lực – Tự Cường (Juche-Ideology ) được khai sinh từ thập niên 40 thế kỷ trước. Kể từ năm 1977 trở lại đây thuyết này chính thức thay thế chủ nghĩa Mác và được ghi rõ vào hiến pháp nước CHDCND Triều Tiên trong khi Hồ Chí Minh từng tuyên bố mình không có tư tưởng nào cả, những tư tưởng được coi là của Hồ Chí Minh hiện nay chỉ là tổng hợp từ những ý tưởng rời rạc, vụn vặt vì lúc sinh thời Hồ Chí Minh không để lại một tác phẩm nào có tính hệ thống tư tưởng.
Về hành vi ứng sử: Kim Nhật Thành công khai chuyện gia đình, vợ con. Ngay cả vấn đề con trai sẽ nối nghiệp mình cũng được luật hóa một cách rõ ràng. Kim Nhật Thành cũng không lén lút giả danh người khác để tự viết sách ca ngợi và đề cao mình. Tất cả những điều này đều hoàn toàn thiếu vắng ở Hồ Chí Minh vì vậy đã là nguyên nhân gây ra nhiều hệ lụy thảm khốc.
Về bản lĩnh của người lãnh đạo – Thời điểm Hồ Chí Minh cho tiến hành Cải cách Ruộng Đất (CCRĐ) ở Việt Nam do sức ép của Trung Quốc thì Kim Nhật Thành đang mang nặng cái ơn hơn 1 triệu lính Trung Quốc ( trong đó có người con trai của Mao) phải bỏ xác vì mình. Trước đó Kim và chính phủ của mình phải lưu vong vì không mảnh đất căm dùi, vậy mà Kim đã không để chuyện CCRĐ tương tự như ở Việt Nam sảy ra trên đất nước của mình. Chính vì thế khi Bùi Tín viện dẫn lý do lịch sử để bào chữa sai lầm của Hồ Chí Minh về thời kỳ CCRĐ là không thuyết phục. Kim đã vượt qua được thử thách về bản lĩnh lãnh đạo trong một tình thế còn khó khăn hơn Hồ Chí Minh bội phần. Kim cũng không để Triều Tiên rơi vào tình trạng “Dù phải đốt sạch dải Trường Sơn...” như Hồ Chí Minh đã từng thề thốt thành hiện thực.
Như vậy Kim là người có nhiều điểm nổi trội hơn ông Hồ nhưng vẫn có nhiều người trong khi tỏ ra coi thường cha con ông Kim thì vẫn hết sức ca ngợi thần tượng Hồ Chí Minh. (4)
(Còn tiếp)
---------------------------------------------------------------------------Nguồn: Bài do tác giả gởi. DCVOnline biên tập và minh hoạ.
(1) ‘Con nhớ Bác Hồ quá!’ http://www.vnexpress.net/Vietnam/Ban-doc-viet/Doi-song/2007/09/3B9FAA38/ Theo blog Bong&Mum, Việt NamExpress, Thứ tư, 26/9/2007.
(2) Hoa Xuyên Tuyết, Bùi Tín http://việt/ , Chương V, (© Thu vien online 2003-2007).
(3) Marx-Popper Marx-Popper (X-cafe, 25/09/2007) http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=8968
– Cơ chế cạnh tranh http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2007/09/070925_hoangxuanba.shtml - Bài viết của em trên BBC: “Giới thiệu với các bác bài viết rất nhẹ nhàng của em trên BBC. Không chứa đựng một ý tưởng gì mới mẻ chỉ bàn về cơ chế cạnh tranh trong kinh tế tốt như thế nào từ đó dẫn tới cơ chế cạnh tranh trong chính trị. Các bác đọc qua cho vui.”
Cơ chế cạnh tranh, Hoàng Xuân Ba, BBC Vietnamese, 25/09/2007.
– Marx-Popper Marx-Popper (X-cafe, 20/09/2007 http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=7249 ) ‘Hệ thống giáo dục song song’ có phải là đáp số của bài toán? là bài phản biện của Vương Văn Quang dành cho bài Hệ thống giáo dục song song http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=3550 của em đăng trên Đàn Chim Việt. Tối nay em sẽ viết lại bài trả lời.Các bác vào blog em bên dưới để đón xem bài trả lời.
– Súng và bánh mì! Bạn chọn thứ nào? http://blog.360.yahoo.com/blog-V3M_NEolerbUJtSbv.5KMo8GAUmgg7A-?cq=1 , Hoàng Xuân Ba, Tạp chí Phía trươc’s Blog, November 5, 2007.
(4) Việt Nam vs Bắc Hàn, Diễn đàn Thăng Long. http://www.thanhnienxame.net/showthread.php?t=4907
Nguồn: http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=4179
--------------------------------------------------------------------------
Phản biện quan điểm của Bùi Tín về Hồ Chí Minh (Kết)
Hồ Gươm
Vai trò lãnh đạo của Nguyễn Ái Quốc đói với đảng Cộng sản Việt Nam trước Cách mạng tháng 8: Hữu danh vô thực
Hồ Chí Minh chỉ có một lần duy nhất được đề cử vào ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Đông Dương thời kỳ trước cách mạng tháng 8 với chức danh ủy viên dự khuyết vào năm 1935 tại đại hội đảng lần thứ I ở Ma Cao. Điều trớ trêu và cũng là dấu hỏi nghi vấn về chức danh ủy viên dự khuyết duy nhất này là thời gian đó Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh) đang bị chính Hà Huy Tập, người chủ trì đại hội đảng lần đó đả phá dữ dội, thậm chí còn trích dẫn phát biểu của tổng bí thư đảng cộng sản Thái Lan để nói rằng ông Hồ không phải là một người cộng sản. Cùng lúc, thời điểm đó cũng là khi Nguyễn Ái Quốc bị kỷ luật ở Moskva (từ 1934 đến 1938).
Uy tín lớn nhất mà ông Hồ có được đối với một số lãnh đạo chủ chốt của đảng Cộng sản Việt Nam khi đó chính là thời kỳ trứng nước ban đầu của đảng này. Ttuy nhiên cũng không được như vai trò là cha đẻ của đảng vì vai trò đó thuộc về Quốc tế Cộng sản. Bởi vậy, chỉ mấy tháng sau khi đảng Cộng sản Việt Nam ra đời, ông Hồ đã bị lãnh đạo đảng phê phán nặng nề trong hội nghị toàn thể ban chấp hành vào tháng 10/1930 và đảng cũng thay đổi tên và cương lĩnh theo ý muốn của Quốc Tế Cộng Sản. Thực tế, vai trò của ông Hồ đối với đảng Cộng sản Đông Dương (Cộng sản Việt Nam) mãi chỉ là vai trò của một phái viên của Quốc Tế Cộng Sản, thậm chí có lúc bị coi như là một thùng thư (Xem Hồ Chí Minh toàn tập, tập 3, trang 78) hoặc bị phủ nhận và loại bỏ luôn cả tư cách này. (5)
Hồ Chí Minh (06/11/1950)
Nguồn: viewimages.com
---------------------------------------------------------------------------
Quốc tế Cộng sản tuyên bố tự giải thể vào ngày 15/05/1943 chính là dịp giải phóng cái vòng Kim Cô cho ông Hồ. Mặc dù Hồ Chí Minh quay lại Trung Quốc hoạt động lần thứ hai theo sự điều động của Quốc tế Cộng sản nhưng sự chỉ đạo của tổ chức này đối với ông Hồ không còn rõ nét nữa. Cuối năm 1938 Hồ Chí Minh mới nhận nhiệm vụ của Quốc tế Cộng sản quay trở lại Trung Quốc và tìm cách liên lạc để truyền đạt chỉ thị của tổ chức này cho đảng Cộng sản Đông Dương, mãi đến cuối năm 1939 ông Hồ mới gặp được cơ sở hải ngoại của Đảng Cộng sản Đông Dương (do Phùng Chí Kiên phụ trách) cùng với một số cán bộ trong nước mới sang (Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Cao Hồng Lĩnh…) vậy mà báo cáo cuối cùng của Hồ Chí Minh gửi cho Cộng sản Quốc tế đề ngày 12/07/1940 (Trích Hồ Chí Minh toàn tập, tập 3, trang 162). Kể từ đây cho đến lúc được Liên Xô và Trung Quốc tuyên bố công nhận chính phủ của Hồ Chí Minh sau chuyến đi thăm bí mật hai nước này vào đầu năm 1950, Hồ Chí Minh hoàn toàn không có thư từ trao đổi liên lạc với các tổ chức, cá nhân hay chính quyền mang danh CS như trước nữa (6). Thay vào đó, những hoạt động của ông Hồ trong thời kỳ này chủ yếu tập trung vào những mối quan hệ, giao lưu được phát tiển sâu rộng với lãnh đạo chính quyền Quốc Dân đảng của Tưởng Giới Thạch.
Việc ông Hồ được chính quyền Tưởng chấp nhận cho làm Uỷ viên Trung ương của Việt Nam Cách mệnh Đồng minh (Việt Cách) ngay sau khi bị giam giữ vì bị tố cáo là Cộng sản cho thấy đường lối hoạt động và tuyên truyền của đảng Cộng sản Đông Dương lúc đó chủ yếu là nương theo đường lối của Đồng Minh thông qua mặt trận Việt Minh, mặc dù trước khi bị bắt không lâu, ông Hồ đã chủ trì hội nghị toàn thể lần thứ 8 của đảng Cộng sản Đông Dương được tổ chức tại Cao Bằng vào tháng 5 năm 1941.
Quốc tế Cộng sản giải thể đã có tác động mạnh mẽ lên việc thay đổi đường hướng hoạt động của đảng Cộng sản Đông Dương bởi vì sự chỉ đạo khắt khe về đường lối cùng những trợ giúp quan trọng về tài chính và các phương tiện khác cũng chấm dứt. Thành phần lãnh đạo trung kiên của đảng được Quốc tế Cộng sản đào tạo ở Moskva và là những đối thủ chính của ông Hồ cũng đã bị Pháp bắt hoặc bị giết gần hết. Với sự chống lưng của chính quyền Tưởng và sự xuất hiện rất đúng lúc của tổ chức OSS Mỹ khi đó đã giúp ông Hồ đã có một vị thế rất tốt để gây ảnh hưởng lên đảng Cộng sản Đông Dương mặc dù lúc đó ông đã mất đi vai trò một phái viên đầy uy quyền của QTCS và cũng không hề có một chức danh chính thức nào trong ban lãnh đạo của đảng này.
Gặp Thời Một Tốt cũng thành công
Vai trò và ảnh hưởng của ông Hồ sau khi được thoát khỏi vòng Kim Cô của Quốc Tế Cộng Sản chủ yếu là dựa trên mối quan hệ với chính quyền Tưởng đã lan rộng ra nhiều tổ chức và xu hướng chính trị khác nhau. Đây là một thời kỳ khá phức tạp nhưng hầu hết các tổ chức và cá nhân có tiếng tăm của người Việt khi đó, kể cả việc đào tạo-huấn cán bộ của đảng Cộng sản Đông Dương, đều là dưới sự bảo trợ, bao bọc của chính quyền Quốc Dân Đảng Trung Quốc. Chúng ta cũng biết rằng chỉ rất ít cán bộ chủ chốt của đảng Cộng sản Đông Dương trong thời kỳ này có lý tưởng Cộng Sản và được đào tạo qui củ, số còn lại chủ yếu được qui tụ vì mục tiêu giành độc lập cho dân tộc mà thôi.
Việt Minh được thành lập ngày 19 tháng 5 năm 1941 với với chủ trương:
1. Làm cho nước Việt Nam được hoàn toàn độc lập
2. Làm cho dân Việt Nam được sung sướng tự do
Việc thành lập Việt Minh chính là để nhằm tranh thủ sự ủng hộ và trợ giúp của chính quyền Tưởng Giới Thạch cũng như qui tụ đông đảo tầng lớp nhân dân ở trong nước. Những giúp đỡ về tài chính, phương tiện, cơ sở vật chất, đào tạo huấn luyện cán bộ của Quốc Dân Đảng Trung Quốc cũng như của Mỹ về sau này cho Việt Minh- và đó cũng là yếu tố chính để khuếch trương thanh thế của tổ chức này- là những yếu tố mang tính quyết định đến sự thành công của Việt minh trong cách mạng tháng 8 năm 1945.
Trong cuốn hồi ký “Giọt nước mắt trong biển cả” (7) của Hoàng Văn Hoan có một đoạn kể về một sự việc sảy ra vào đầu năm 1941, lúc tổ chức Việt Minh của ông Hồ chưa ra đời:
“… Đến chỗ làm việc, anh đồn trưởng hỏi chuyện một cách cặn kẽ. Tôi giải thích cho anh ta nghe Việt Minh là thế nào, và giơ tờ Quảng Tây nhật báo ra chỉ đoạn tin nói về việc thành lập Trung- Việt văn hóa công tác đồng chí hội ở Quế Lâm cho anh ta xem, và nói thêm rằng: Nếu các ông không tin thì có thể đánh điện lên hỏi ở hành dinh của Tưởng ủy viên trưởng ở Quế Lâm, hoặc đánh điện lên Trùng Khánh hỏi Trung ương cũng được, vì hội Việt Minh của chúng tôi đã đăng ký ở Trung ương Quốc dân đảng Trung Quốc từ đầu năm 1936.”
(Hết trích).
Đây là chi tiết tiêu biểu trong rất nhiều chi tiết được miêu tả trong hồi ký của Hoàng Văn Hoan. Nó cho chúng ta thấy rõ rằng, trước khi mặt trận Việt Minh do ông Hồ thành lập ngày 19/05/1941 thì ông Hồ và các đồng chí của ông chủ yếu dựa vào danh nghĩa cũng như sự giúp đỡ của tổ chức Việt Minh do ông Hồ Học Lãm đã lập ra từ năm 1936 để hoạt động. Năm 1942 ông Hồ Học Lãm chết và cũng là lúc Nguyễn Ái Quốc đổi tên thành Hồ Chí Minh, một bí danh của ông Hồ Học Lãm có lẽ cũng nhằm lợi dụng tên tuổi và uy tín như đã từng làm như vậy với tổ chức của ông. (8)
Trong bức thư vào tháng 10/1944 gửi đồng bào toàn quốc của Hồ Chí Minh ngay sau khi ông Hồ về tới Việt Nam để kêu gọi triệu tập cuộc họp Quốc dân Đại Hội nêu rõ:
Toàn quốc đồng bào
Toàn thể đồng chí
Tháng 8 năm 1942, tôi vâng lệnh Đoàn thể đi cầu ngoại viện. Chẳng may gặp sự hiểu lầm ở bên ngoài, làm cho đồng bào đồng chí lo phiền cho tôi hơn một năm giời. Vậy, một mặt thì tôi phải thừa nhận vì tôi hành động không đủ khôn khéo để đồng bào, đồng chí phải phiền lòng, một mặt thì tôi rất cảm ơn lòng thân ái của đồng bào, đồng chí đối với tôi.
Trong sự rủi ro lại có cái may. Nhân dịp ở ngoài mà tôi hiểu rõ tình hình thế giới và chính sách của các hữu bang, trước hết là Trung Quốc.
Nay tôi mang về cho đồng bào, đồng chí một món quà cực kỳ quí báu, tức là lòng đồng tình sốt sắng của 450 triệu đồng bào Trung Quốc đối với 25 triệu đồng bào Việt Nam về cái tin Trung Quốc sẽ tích cực giup do cuộc dân tộc giải phóng của chúng ta.
Song muốn lòng đồng tình và sự giúp đỡ đó, chúng ta trước hết phải có một cơ cấu đại biểu cho sự chân thành đoàn kết và hành động nhất trí của toàn thể quốc dân ta. Mà cơ cấu ấy thì thì phải do một cuộc Toàn quốc đại biểu Đại hội gồm tất cả các đảng phái cách mệnh và đoàn thể ái quốc trong nước bầu cử ra. Một cơ cấu như thế mới đủ lực lượng và oai tín, trong thì lãnh đạo công việc cứu quốc, kiến quốc, ngoài thì giao thiệp với các hữu bang…
(Hồ Chí Minh Toàn Tập, tập 3 trang 505).
Vẫn theo sđd của Hoàng văn Hoan thì:
“Ngày 9-8-1944, Hồ Chủ tịch được Trương Phát Khuê để cho hoàn toàn tự do để chuẩn bị việc về nước.
Trước khi về nước Hồ Chủ tịch dự thảo kế hoạch công tác và một số yêu cầu viện trợ cụ thể đưa Trương Phát Khuê. Kế hoạch công tác là xây dựng hai căn cứ địa du kích ở dọc biên giới tương đối gần nhau để có thể dễ bề liên lạc. Hai căn cứ địa cần độ 600 khẩu súng; ngoài ra còn cần 400 khẩu súng nữa để tổ chức một số tiểu đội, động thì đánh du kích, tĩnh thì làm vũ trang tuyên truyền. Về kinh phí xin cấp cho hai vạn năm nghìn tiền Đông Dương để chi phí về tiền ăn trong hai tháng đầu và một số tiền Trung Quốc đủ dùng cho trong lúc đi đường từ Liễu Châu về đến Việt Nam.
Về phần cá nhân, Hồ Chủ tịch yêu cầu mấy việc như sau:
1. Yêu cầu Trương Phát Khuê việt một bức thư gửi các đoàn thể yêu nước Việt Nam.
2. Yêu cầu có một thư ủy nhiệm của Trung ương Việt Cách phái Hồ Chủ tịch về nước công tác.
3. Yêu cầu cho một bản địa đồ Việt Nam dùng cho quân sự.
4. Yêu cầu Trương Phát Khuê cho một chứng minh thư dài hạn để tiện việc đi lại.
5. Xin một số tài liệu tuyên truyền như quyển Tội ác giặc Nhật và một số tranh ảnh.
6. Xin một khẩu súng nhỏ để tự vệ.
7. Xin một số kinh phí cần thiết cho cá nhân trong buổi đầu.”
Yêu cầu 4 đã giúp cho ông Hồ có cơ hội sang Côn Minh để hội kiến với tướng Chen-nớt-tơ, tư lệnh không quân Mỹ trong danh nghĩa là ủy viên ban chấp hành trung ương của Việt Cách mở đầu cho sự kiện một số nhân viên của tổ chức OSS này nhảy dù xuống Tân Trào gây một thanh thế đáng kể cho Việt Minh và cũng là hậu thuẫn lớn cho ông Hồ trong việc dẹp bỏ những đối thủ đáng gờm (9) trong việc đề cử người đứng đầu Ủy ban dân tộc giải phóng khi Quốc dân Đại Hội nhóm họp ngay tại Tân Trào. Yêu cầu 1 và 2 ở trên kết hợp cùng bối cảnh đại quân Trung Hoa Dân Quốc đã tiến vào Việt Nam kể từ ngày 11/5/1945 thì Hồ Chí Minh không còn phải lo tranh chấp với ai để ngồi vào chiếc ghế chủ tịch của Ủy ban dân tộc giải phóng do Quốc dân Đại hội họp vào ngày 16/08/1945 ở đình Tân Trào lập ra nữa. Biến cố bất ngờ sảy ra vào ngày 19/8/1945 tại Hà Nội là cơ hội vàng để Hồ Chí Minh đề nghị cải tổ Uỷ ban dân tộc giải phóng thành Chính phủ lâm thời nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà vào ngày 25/08/1945 (10), bắt đầu sứ mạng của một con tốt gặp thời
“Mặt tích cực của Hồ Chí Minh” ( Bùi Tín) – Thời kỳ sai lầm gây hậu quả nghiêm trọng và lâu dài nhất
Thành Hoàng ở một số làng quê Việt Nam không phải là những người có quyền cao chức trọng hoặc có công lao to lớn gì mà có khi là những kẻ ăn xin, ăn cắp hay ăn cướp với lý do đơn giản là những người này chết đúng vào giờ linh. (11)
Giây phút Hồ Chí Minh đọc tuyên ngôn độc lập ngày 02/9/1945 là giây phút ông Hồ trở thành Thành Hoàng của dân tộc Việt Nam dưới con mắt của nhiều người. Điều đó giải thích được thái độ của ông Vũ Đình Huỳnh khi đưa Vũ Thư Hiên ra hiện trường vụ án Nông Thị Xuân, ông đã biết rõ mặt trái của ông Hồ mà vẫn phục vụ ông Hồ bởi vì đã coi ông Hồ là Thành Hoàng vậy.
Khi tuyên bố giải tán đảng Cộng sản Đông Dương vào ngày 11/11/1945 ông Hồ đã mở ra một cơ hội ngàn vàng để thực hiện đoàn kết dân tộc để đưa đất nước vào kỷ nguyên độc lập, tự chủ thật sự. Hồ Chí Minh khi đó hoàn toàn có đủ uy tín và không gặp phải sự chống đối đáng kể nào từ các đảng phái khác để thực hiện điều đó. Những khó khăn từ phía Pháp gây ra chỉ càng làm cho cơ hội đó thêm phần thuận lợi. Chỉ cần nhìn vào danh sách những nhân sỹ tham gia chính phủ của ông Hồ hay những bức thư mà ông Hồ trao đổi với họ trong thời điểm này là đủ cho chúng ta nhận thấy rõ điều đó. Sai lầm lớn nhất của ông Hồ là đã lấy cái vòng Kim Cô mà ông đã tự nới lỏng từ năm 1940 và được giải phóng hoàn toàn vào năm 1943 để dần dần chụp lên đầu dân tộc Việt và được hoàn thành vào đầu năm 1950! Hậu quả của việc làm này cũng là một nguyên nhân để Pháp kéo dài cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Vì vậy khi ông Bùi Tín nhận định rằng, thời kỳ này là mặt tích cực của Hồ Chí Minh là một đánh giá sai lầm nghiêm trọng.
Bệnh Vĩ Cuồng, nguyên nhân của mọi nguyên nhân
Hơn ai hết, ông Hồ hiểu rõ uy quyền tuyệt đối của chế độ độc tài toàn trị bởi chính bản thân ông đã từng được nếm mùi trong thời kỳ thất sủng ở Moskva. Việc một người mới 55 tuổi tự xưng là Cha già dân tộc, thích so bì công lao với các bậc tiền nhân, thích được đề cao và sùng bái cá nhân, thản nhiên khi đối diện với những câu khẩu hiệu tung hô vạn tuế, vĩ đại, muôn năm và tự viết sách ca ngợi mình là những biểu hiện rõ ràng của một căn bệnh nguy hiểm: bệnh vĩ cuồng.
Bệnh vĩ cuồng
Nguồn: strengthandhonour.co.uk
---------------------------------------------------------------------------
Để thoả mãn căn bệnh này không có một chế độ, một hệ tư tưởng nào khác thích hợp hơn là những hình mẫu đã được trải nghiệm, một thể chế độc tài toàn trị được khoác lên cái tên hấp dẫn: chủ nghĩa Cộng Sản và chế độ XHCN.
Cuốn “tiểu sử” viết về Hồ Chí Minh của Trần Dân Tiên vào năm 1948 đã kết thúc một ước mơ của dân tộc Việt và cơn bóng đè đã bắt đầu xuất hiện từ đây.
Lời kết
Hội chứng bé Bống sẽ còn để lại di chứng lâu dài trong nhiều thế hệ người Việt Nam nữa, tuy nhiên việc cần làm hiện nay là phải đánh đổ thần tượng Hồ Chí Minh mà trước hết những người như ông Bùi Tín cần phải can đảm đối diện với sự thật hơn nữa. Bởi vì đúng như chủ blog bulldog đã viết:
Thần tượng là món cháo xay nhuyễn dành cho trẻ chưa trưởng thành. Một dân tộc tôn sùng thần tượng là dân tộc chưa mọc răng. (Trích “Zarabulldora đã nói như thế (trích http://blog.360.yahoo.com/blog-_EKGItkyc6lSD626rDnyQA--?cq=1&p=410 )”, blog bulldog, October 14, 2007
11/2007
---------------------------------------------------------------------------
Nguồn: Bài do tác giả gởi. DCVOnline biên tập và minh hoạ.
(5) Hồ Chí Minh toàn tập, Đảng Cộng sản Việt Nam. http://www.dangcongsan.vn/img/HOCHIMINH_TAP3.pdf
(6) Ngoại trừ có một bức thư trao đổi duy nhất vào tháng 8/ 1946 với tổng bí thư đảng CS Pháp với yêu cầu ông này kêu gọi tất cả các bộ trưởng là đảng viên đảng CS Pháp tham dự cuộc thảo luận của chính phủ Pháp về vấn đề Đông Dương ( trang 606 Hồ Chí Minh toàn tập, tập 4) và vài ba điện văn ngắn với tư cách là Chủ tịch Nước để chúc mừng nhân dịp kỷ niệm cách mạng tháng 10 ( trang 977 và 1387 Hồ Chí Minh toàn tập,tập 4), hay điện văn chúc mừng nhân dịp thành lập nước CHND Trung Hoa vào ngày 05/12/1949 (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 4, trang 1398 ).
(7) “Giọt nước mắt trong biển cả” http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=5589&rb=08 , (Hồi ký cách mạng), Hoàng Văn Hoan, Talawas, 19/10/2005
(8) Theo sđd,
“Vấn đề đầu tiên là vấn đề lấy danh nghĩa gì để hoạt động? Bác chủ trương lấy danh nghĩa Việt Nam độc lập đồng minh hội, và mời ông Hồ Học Lãm đứng ra chủ trì để chúng ta dựa vào nó mà hoạt động. Chủ trương đó xuất phát từ chỗ Việt Minh là một tổ chức mà trước kia đã cùng với ông Hồ Học Lãm không phải là cộng sản mà lại thật lòng ủng hộ chúng ta, nếu ông đứng ra sẽ được nhiều điều thuận lợi. Rất đồng tình với ý kiến này, ông Hồ Học Lãm nhận đứng tên là Chủ nhiệm Việt Minh....và giới thiệu rằng ở Trung Quốc chúng tôi đã có “Biện sứ xứ Việt Minh ở hải ngoại” do ông Hồ Học Lãm là Chủ nhiệm…Qua cuộc nói chuyện với Lý Tề Thâm như vậy, cái danh nghĩa Việt Minh thực tế đã được thừa nhận, và cái danh nghĩa Biện sự xứ Việt Minh cũng mặc nhiên thành ra hợp pháp.”
(Hết trích).
Như vậy tổ chức Việt Minh của ông Hồ Chí Minh lập ra vào năm 1941 đã biến tổ chức của ông Hồ Học Lãm thành cơ sở hải ngoại của mình với danh nghĩa Biện sự xứ hải ngoại.
Hồ Chí Minh: The Missing Years, của TS Shophie Quin có đoạn như sau: “Một bài trên báo Nhân Dân số ra ngày 25 tháng 3 năm 1951 lại mô tả một vai trò khác của ông Hồ. Bài báo đó xem Hồ chủ tịch như “linh hồn của cách mạng Việt nam và cuộc kháng chiến” , trong khi đó lại xác nhận vai trò của Trường Chinh, lúc đó là tổng bí thư Đảng Cộng sản, như là “người kiến thiết và lãnh đạo cách mạng”.
(9) Tham khảo bản tiếng Anh ở đây: http://i.domaindlx.com/motsachgia/Hồ Chí MinhMY/Ch0.PDF
Như vậy cho đến tận lúc này ông Hồ vẫn chưa dẹp được hết ánh hào quang của Trường Chinh ở trong đảng mặc dù vào thời điểm đó ông Hồ đã chiếm được thế thượng phong từ lâu rồi. Qua đó chúng ta cũng có thể hiểu rằng vị thế của ông Hồ trong đảng Cộng sản Đông Dương khi không có bất cứ một chức danh gì trong đảng này tại thời điểm trước cuộc cách mạng tháng 8/1945 là khá mong manh. Phần lớn những gì ông Hồ có được là nhờ dựa vào thế của Đồng Minh (Quốc Dân Đảng Trung Hoa, OSS Mỹ, Việt Cách…) mà thôi.
(10) Tham khảo Quốc dân đại hội Tân Trào (8-1945) http://www.na.gov.việt/
(11) Tham khảo chuyện Thành Hoàng xuất thân là kẻ cắp, kẻ cướp ở đây. http://dictionary.bachkhoatoanthu.gov.vn/default.aspx?param=16B4aWQ9MTAyOTUmZ3JvdXBpZD0ma2luZD0ma2V5d29yZD1IJWMzJTg4TQ==&page=1
Nguồn: http://www.dcvonline.net/php//modules.php?name=News&file=article&sid=4182
http://de.blog.360.yahoo.com/blog-x1zJTRU5dKHoggT9liVN5liH8KM-?cq=1&l=21&u=25&mx=79&lmt=5
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment