Sunday, October 19, 2008

Mùa Thu khởi điểm kết liễu Miền Nam Tự Do

Mùa Thu khởi điểm kết liễu Miền Nam Tự Do
Tác giả: TS Hồ Nam Trân


Ngày gởi đăng: 10/19/2008

Mùa thu ấy, vào sáng 02/11/1963, chiến tuyến chống cộng miền Nam, nơi quy tụ cuối cùng của lực luợng quốc gia chống cộng, mất con người của phép lạ các năm 1954-1956, Tổng Thống tiên khởi của Việt Nam Cộng Hòa, một niềm kiêu hãnh và tướng tiên phong đương cự với xâm lăng cộng sản Việt Nam và Đệ III Quốc Tế Cộng Sản. Để rồi kể từ ngày ấy, cuộc chiến đấu cho tư do bị cướp mất chính nghiã và cuối cùng thua cuộc. Một mùa Thu cũ của niềm đau. Nay một thu nữa lại về, gợi lại thu xưa. Xin thắp một nén hương lòng tưởng niệm và vinh danh tinh thần cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm.

Thanh gươm và cành ô liu của cố Tổng Thống Kennedy.
Tàn sát bạn từ vịnh Con Heo tới Việt Nam

Vịnh Con Heo: Niềm đau của các chiến sĩ tự do Cuba

Ngày 17/04/1961, vào lúc 2 giờ sáng, khoảng 1.500 chiến sĩ di cư Cuba chống Fidel Castro, được huấn luyện tại Guatamala và Nicaragua, bắt đầu đổ bộ tại hai bãi biển Playa Girón và Playa Larga của bờ biển có tên Con Heo. Bờ biển nầy nằm ở phía Nam Thủ Đô La Havane và xa cách 200 km. Dùng lữ đoàn 2506 với mật mã I.D. (Invasion Day). Sau 72 giờ giờ chiến đấu (vào ngày 20/04/1963), thành phần đổ bộ mất 90 do tử thương và 1179 bị bắt và bị kết án 30 năm tù. Sau nầy Mỹ chuộc họ bằng viện trợ cho Fidel Castro 63 triệu Mỷ Kim hồi ấy, để mua máy cày và thuốc men. Cuộc đổ bộ thành thảm thương, ngoài lý do tình báo Mỹ sai lầm, vì Tổng Thống Kennedy không cho phép Không Quân và Hải Quân Mỹ yểm trợ. Nên lực lưỡng đổ bộ đã bị 200.000 quân của Fidel Castro tiêu diệt bằng phi cơ, chiến xa và trọng pháo. Thanh gươm của Tổng Thống Kennedy bị gãy. Ngoài ra vào ngày 28/10/1963, Tổng Thống Kennedy dùng cành ô lưu qua tuyên bố cam kết không tấn công và tháo gỡ các tên lửa Jupiter đặt tại Thổ Nhĩ Kỳ hướng vào Nga như đổi chác để Nikita Khrouchtchev rút các hỏa tiễn từ Cuba về nước Nga. Nông nỗi nầy do ai?



Trung lập Lào: Niềm đau của Tổng Thống Diệm và các chiến sĩ hữu phái Lào

Người Pháp suốt cả một chiều dài lịch sử 80 năm cai trị, không bao giờ thành thật với Việt Nam. Nhưng trước lúc rời khỏi Việt Nam, vào năm 1956, đã để lại một di chúc cho lực lượng chống cộng miền Nam: “cộng sản Việt Nam và cộng sản quốc tế sẽ xâm lăng miền Nam tự do qua ngã Lào”.

Tổng Thống Einsenhower trước lúc rời khỏi chức vụ đã nhắc nhở Tổng Thống Kennedy: “Lào là vòm trời bảo vệ tự cho miền Nam. Có thể Quân Đội Mỹ sẽ phải chiến đấu tại đây”. Nhưng Tổng Thống Kennedy cương quyết trung lập hóa Lào, để rút chân ra khỏi nơi đây. Trong lúc quân cộng sản Việt Nam đang tìm cách xâm lăng tạo địa bàn chuyển quân và vũ khí vào Nam cho cuộc xâm lăng (1960-1975).

Tổng Thống Diệm, cùng đồng quan điểm với Tổng Thống Eisenhower và di chúc Pháp: “cộng sản Việt Nam sẽ dùng đất Lào để chuyển quân vào miền Nam”, đã đáp lời kêu gọi khẩn trương của Tướng hữu phái chống cộng Phoumi của Lào Quốc. Ông nôn nóng xin Tổng Thống Diệm quân viện và Tổng Thống Diệm đã đáp lời qua lệnh mở các kho vũ khí do Pháp để lại. Nhưng Tổng Thống Kennedy cương quyết không dùng thanh gươm và nhất định cắm cành ô liu tại Lào qua Hiệp Định Trung Lập Lào vào tháng 07/1962. Tất cả các lực lượng chống cộng phải rút khỏi Lào và cộng sản Việt Nam ở lại. Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã cực lực phản đối quyết định trên và từ đó mối tình Việt-Mỹ trở nên thù nghịch tới chỗ phải ra tay hạ sát Tổng Thống Diệm sau nầy.

Riêng các chiến sĩ hữu phái như Tướng Phoumi Nosavan và các Tướng lãnh khác phải lao đao chống đỡ các hiệu quả của cái Hiệp Định ác quái và ngu ngốc cũng như làm tàng của Mỹ. Rồi khi Đệ I Cộng Hòa, người bạn độc nhất và tận tụy với họ, bị Tổng Thống Kennedy tàn sát còn tàn nhẫn hơn khi ông tàn sát họ. Họ trở thành cô đơn và rơi vào tuyệt vọng. Tướng Phoumi Nosavan rời quê hương để rồi mất tại Thái Lan sau đó (1964).


Cuộc diệt hại Đệ I Cộng Hòa và sát hại Tổng Thống Diệm cùng hai bào huynh của Tổng Thống Diệm qua thuê mướn bọn bọn đầu trâu trán chó cũng là từ Kennedy!



Thanh gươm và cành ô liu của Tổng Thống Kennedy tại Việt Nam.

Các nhà nghiên cứu chính trị đồng thanh về sách lược của Tổng Thống Kennedy như sau: “Ứng biến tùy khi! Hôm nay thế nầy. Mai thế nọ của năm 1963!. Từng hồi. Gián đoạn. Tất cả trái ngược của một chính trị có suy nghĩ và cương quyết. Trong thời kỳ của chính phủ Kennedy,chỉ có thuyết nhị nguyên liên tại (dualisme persiste): “Their War-Our War”. Cuộc chiến của chúng nó-Cuộc chiến của chúng ta».

Thật thế. Không quan tâm tới sự cương quyết xâm lăng của cộng sản Việt Nam. Suốt chiều dài của nhiệm kỳ. Tổng Thống Kennedy chỉ đối mặt với ba chọn lựa chính:

*Có nên nhúng tay vào Việt Nam để tránh cộng sản chiến thắng không ?

*Có nên ủy thác quân bộ chiến Mỹ hoàn thành nhiệm vụ ấy không?

*Có nên dành ưu tiên cho giải pháp quân sự chống cộng sản hay cho giải pháp cải thiện chính trị cần thiết hầu được sự ủng hộ của dân chúng miền Nam không? Ngớ ngẫn về tinh thần chống cộng của Nam Việt Nam. Bọn chính trị xa lông đã tạo ra sự nghi ngờ nầy cho chính quyền Kennedy.



Một đêm với Tổng Thống Diệm qua ghi chép của Nguyễn Mâu:

1.- «Quốc gia đang trải qua một giai đoạn cực kỳ nguy hiểm. Quân Lực ta thiếu cán bộ. Các Tướng lãnh được người Pháp đặt để trong ý thức dùng thâm niên quân vụ như một yếu tố hợp lý cho sự tùng phục để chỉ huy. Quân Đội cần những Tướng lãnh có học, có tài, có óc hơn cái gọi là thâm niên quân vụ…»

2.- «Ta cần thời gian để xây dựng Quân Đội và kiện toàn tổ chức quốc gia hầu ứng phó với cộng sản Việt Nam».

3.- «Họ (Mỹ) muốn lật đổ chế độ này để cho lính Mỹ vào Việt Nam. Việt Nam không cần lính Mỹ mà chỉ cần duy trì các quan hệ chính trị quốc tế hiện hữu, dành thời gian cho Quân Lực trưởng thành và cho tổ chức quốc gia kiện toàn từ trên xuống dưới»

4.- «Lính Mỹ đến rồi lính Mỹ đi, nhưng lính Mỹ không dẹp được du kích cộng sản. Lính Mỹ không ngăn chận được quân Bắc Việt vào Nam…Lính Mỹ đã ra đi và lính Mỹ để lại một xã hội Việt Nam băng hoại thui chột đạo đức cổ truyền».

5.- « Lính Mỹ đền rồi lính Mỹ ra đi…Không, ta sẽ chết ở đây cho quê hương. Không, ta sẽ chết ở đây cho đồng bào ruột thịt, Bắc Nam cũng như nhau».

Những lời nói chót của Tổng Thống Diệm

1.- Vào một buổi tối, trời đã khuya, Tổng Thống Diệm đi bách bộ bộ trong vườn, Tùy Viên Lê Công Hoàn nghe Tổng Thống nói đi và nói lại một một mình nhiều lần: « Sau nhiệm kỳ nầy thì mình xin nghỉ, cũng đã ngoài 60 mươi. Xin nghỉ để về lo phụng dưỡng bà cụ. Ở xa mãi chắc bà cụ cũng buồn».

2.- Riêng đối với Đại Sứ Cabot Lodge ra mặt chủ động và hách dịch, Tổng Thống Diệm đập mạnh tay xuống bàn và nói qua sự giận dữ tột độ : «Ông nên nhớ rằng tôi vẫn còn là Tổng Thống của một quốc gia có chủ quyền. Tôi muốn ông phải nghe câu hỏi nầy của tôi, là người Mỹ các ông muồn gì? Tôi sẽ ở đây, và nếu cần, tôi sẵn sàng chết cho danh dự Dân Tộc tôi».

3.- Khi Thiếu Tá Duệ nhờ Tùy Viên Lê Công Hoàn trình Tổng Thống Diệm: «Xin sử dụng toàn bộ lực lượng Lữ Đoàn, gồm cả thiết giáp, đánh chớp nhoáng…Phải đánh ngay để hốt gọn Bộ Tham Mưu của họ trước khi cuộc đảo chánh thu hút thêm những đơn vị khác. Lực lượng của Lữ Đoàn sẽ không khó khăn gì nhiều trong việc áp đảo tân binh quân dịch (hình như nhóm quân nầy tới từ Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung?». Tổng Thống Diệm sau khi nhìn bào đệ Ngô Đình Nhu rồi trầm ngâm: « Đã đành thì thế nào cũng đổ máu. Rồi vợ con của những đứa bị chết, bị thương sẽ ra sao ? Tiết kiệm xương máu để đánh thằng cộng sản không lợi ích hơn hay sao? Mi nói với Duệ gọi cho họ coi họ muốn gì ở nơi chính phủ? Nói Duệ đừng có hành động gì nóng nảy».

4.- Vào lúc 11 giờ 30 tối ngày 01/11/1963, Tổng Thống Diệm hội Tùy Viên Đỗ Thọ và Lê Công Hoàn lại và dặn: « Hai đứa mi, một đứa đi theo tau, một đứa ở lại lo việc canh phòng dinh». Rồi vào lúc 4 giờ sáng, Tùy Viên Đỗ Thọ gọi về cho Tùy Viên Lê Công Hoàn và chuyển lệnh của Tổng Thống Diệm không biết đang ở đâu: «Nếu hôm nay họ có kéo đến đánh Dinh thì nói anh em đừng kháng cự, tránh mọi cuộc đổ máu». Sau chẳng bao lâu Tổng Thống Diệm đã trở thành người thiên cổ bên cạnh xác Cố Vấn Nhu, đầy máu me và vết đạn cũng như vết dao găm, trong thiết vận xa.

Thời gian và chất liệu đã đủ để ghi công một con Người

Từ dạo ấy tới nay đã 45 năm trôi qua. Một chiều dài thời gian, tuy ngắn so với lịch sử của một dân tộc, được xem như đã khá dài so với chiều dài của một đời người. Một khoảng thời gian được xem khá đủ để làm lắng đọng những nét nóng bỏng do các sự kiện đã tạo ra nơi quần chúng. Cũng với thời gian qua. Các chất liệu thông tin xem như khá đầy đủ để cho phép có một cái nhìn bao quát, qua các sự kiện được ghi lại với kiểm chứng, cuộc hành trình của Cố Tổng Thống Diệm trên đường phục vụ quê hương.

Lịch sử chỉ có nhiệm vụ ghi lại một cách đúng đắn con người và các việc mà con người ấy đã làm được, gồm tốt lẫn xấu. Nhưng lịch sử không phê phán hay vinh danh cũng như nguyền rủa một ai hết. Vinh danh hay nguyền rủa là tâm tình cá nhân hay hội đoàn. Cho nên chỉ cần nêu các sự kiện thôi:

Cuộc sống của Cố Tổng Thống Diệm là một hành trình phục vụ quê hương. Vào thời điểm của năm 1954. Tại miền Nam không ai có thể hơn Cố Tổng Thống Diệm được từ qúa khứ tới con người. Tuy thế, tới nay vẫn còn một bài viết nặng mùi hẳn học, cay cú và nhục mạ Cố Tổng Thống Diệm. Đó là tâm tư con Người không nhất thiết là sự kiện.

Không ai có thể chối cãi đuợc là Cố Tổng Thống Diệm, lúc về chấp chánh vào tháng 6 năm 1954, đã phải chấp nhận một di sản hấp hối, xem như tuyệt vọng của miền Nam. Nhưng đã tạo được những thành tích vẻ vang: Đón tiếp và an cư lạc nhiệp gần 1.000.000 đồng bào di cư từ Bắc vào Nam. Tiếp đến khai trương một thể chế Dân Chủ đầu tiên cho Việt Nam. Tiếp theo Cố Tổng Thống Diệm đã tạo đuợc sự kính nể của nhiều quốc gia trên thế giới. Cũng không ai chối cãi được là miền Nam Việt Nam từ trước tới nay chỉ có 9 năm, người dân được sung suớng và an lành dưới một thể chế Dân Chủ đầu tiên. Đó là thời gian dưới sự lãnh đạo cửa Cố Tổng Thống Diệm từ năm 1954 tới năm 1963.

Vào lúc cộng sản Việt Nam, được cộng sản quốc tế yểm trợ từ vật chất tới tinh thần, đang tấn công mãnh liệt vào miền Nam. Thanh gươm và cành ô lui của cái chính phủ thuộc loại ngu ngốc nhất của Mỹ đã reo rắc tan nát từ Cuba, qua Lào, rồi tới Việt Nam. Miền Nam bị chồng chất bất hạnh. Cũng thanh gươm ấy đã sát hại Cố Tổng Thống Diệm và hai bào đệ. Nhưng không có can đảm nhìn nhận đã ra lệnh ấy. Một tồi tàn của tận đáy tồi tàn.

Tưởng niệm và vinh danh tinh thần Ngô Đình Diệm

Gần ba chục năm gian khổ tìm đường sống cho dân tộc và quốc gia Việt Nam. Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã tạo được một ý thức cao độ về ý niệm danh dự, uy tín và chủ quyền của Quốc Gia Việt Nam.

Trong tương quan với nước Mỹ, dầu là một quốc gia viện trợ sinh tử cho miền Nam chống cộng, nhưng Cố Tổng Thống Diệm không chấp nhận, nếu phải chết, bất cứ một chà đạp nào trên danh dự của quốc gia Việt Nam. Cố Tổng Thống Diệm không chấp nhận, để còn tư thế của một thủ lãnh Nam Việt Nam, phải cúi mặt khi thương thuyết.

Suốt 9 năm Cố Tổng Thống Diệm, không quản ngại vất vả và nguy hại tới tính mệnh, luôn kinh lý tìm hiểu sự tình của dân chúng. Mặt khác biệt với Hồ chí Minh chỉ biết hỏi “Năm nay mùa ra sao? “.

Một Tổng Thống có một không hai dùng lương của mình để ủng hộ xây đắp chùa chiền và hàn huyên với các chân tu tại Chùa Từ Đàm khi có dịp về Huế.

Một Tổng Thống có một không hai, cố chịu thiệt thòi cho chính bản thân, để tránh đổ máu cho lính tráng trong chính biến 63. Sự thiệt thòi nầy nay được thể hiện qua nấm mộ sơ sài tại Lái Thiêu.

Cố Tổng Thống Diệm đã để lại cho hậu thế một di sản cao qúy, nhưng rất khó theo: Vì dân, vì nước và sự hy sinh của mình. Trong hàng ngũ dân chủ hôm nay, thử hỏi có bao nhiêu người can đảm chấp nhận thái độ quyết liệt và khẳng khái như Cố Tổng Thống Diệm, khi phải đối phó với kẻ thủ đáng sợ nhất?

No comments: