Nhân ngày 1-7 Tổng thống Pháp làm Chủ tịch luân phiên Âu châu
Thử đọc lại bản Quyết Nghị 1481 lên án cộng sản
Hân hoan đón nhận - Phản đối vì cộng sản bị đồng hóa với quốc- xã
Nguyễn văn Trần
Nhắc lại diển tiến thông qua Quyết Nghị 1481
Bản dự thảo Quyết Nghị kêu gọi kết án tội ác của các chế độ cộng sản đã được Quốc Hội Âu châu thông qua với số phiếu đa số thuận 99/42. Từ nay, Quốc Hội Âu châu trở thành một tổ chức quốc tế đầu tiên lên án tội ác của các chế độ cộng sản độc tài toàn trị.
Từ trước giờ, những tội ác cộng sản chưa hề bị cộng đồng thế giới lên án như đã lên án tội ác quốc-xã Đức. Thế giới dường như chẳng mấy quan tâm đến tội ác tày trời của cộng sản. Họa chăng, có ít người hồi tưởng lại thời gian dài dưới chế độ cai trị bạo ngược của chế độ cộng sản và lấy làm lo ngại, nhưng cũng chỉ thoáng qua .
Ngày nay, nhơn kỷ niệm 15 năm khối Liên-xô tan rả, Quốc Hội Âu châu đã long trọng chấp thuận Quyết Nghị 1481 lên án cộng sản đã vi phạm tội ác chống nhơn loại, bởi Quốc Hội Âu châu là cơ quan bảo vệ nhơn quyền và bao gồm một số nước thành viên vốn là những nước thuộc khối cộng sản cũ .
Bản Dự án Quyết Nghị này, hồi tháng 9 năm 2003, đã được dân biểu dân chủ- Thiên chúa giáo Hòa lan đệ nạp, đã gây ra không ít những tranh cải.
Nhiều người yêu cầu không nên phân biệt giữa chủ thuyết cộng sản và sự thực thi chủ thuyết ấy vào thực tế cộng sản cai trị, mà phải thấy rõ những tội ác cộng sản thật sự phát xuất từ nền tảng của lý thuyết giai cấp đấu tranh và nguyên lý của chuyên chính vô sản.
Thật vậy, tất cả các chế độ cộng sản ở Trung và Đông Âu trước đây, cả ở Tàu, Cao miên, Bắc hàn, Việt nam ngày nay đều phơi bày chung những vi phạm nhơn quyền giống nhau, như ám sát, thủ tiêu, tàn sát hàng loạt nhơn dân vô tội, những người khác chánh kiến, tư sản, trí thức, hoặc giam cầm cho đến chết trong các trại tập trung, bỏ chết đói, lưu đày, tra tấn dã man, cưỡng bách lao động khổ sai, và nhiều cách hành hình tập thể khác, tàn ác ngoài sức tưởng tượng của con người.
Báo cáo viên Quốc Hội Âu châu, ông Goran LINBLAD, người Thụy điển, thuộc đảng Nhơn dân Âu châu, sau khi thuyết trình bản Dự thảo Quyết Nghị để Quốc Hội biểu quyết, bày tỏ sự mong đợi thiết tha của ông là Ủy Ban Tổng trưởng (Comité des Ministres) gồm những vị Tổng trưởng ngoại giao của 46 nước sẽ chấp thuận, đưa ra một bản tuyên bố chánh thức rằng thế giới lên án những tội ác của các chế độ cộng sản độc tài gây ra cho nhơn loại. Rất tiếc, ông Goran LINBLAD đã không hội đủ đa số phiếu cần thiết là 2/3, ông chỉ được 85 phiếu thuận, 50 phiếu chống và 11 người vắng mặt
Thế là những người cộng sản cũ ở Âu châu một lần thoát nạn !
Thiếu tính thuyết phục
Những người không cộng sản và chống cộng sản, ở đâu cũng không khác nhau lắm, thường tỏ ra quá hiền lành, quá lương thiện. Do đó, họ có thua cộng sản trong cuộc tranh đấu với cộng sản, cũng là chuyện bình thường.
Tại Quốc Hội Âu châu, hai bản văn lên án và kết tội cộng sản, bản Quyết Nghị và bản Khuyến Cáo, cả hai đều được viết với lời lẽ quá ôn hòa nên thiếu tính thuyết phục. Trong lúc đó, chỉ có vài tên cộng sản, đã không ngần ngại lớn tiếng nói lấy được để phản đối: “ Nhơn danh các đồng chí cộng sản đã hi sanh, nhơn danh tất cả nạn nhơn của mật vụ Gestapo, của các trại tử thần, các pháp trường vì đã tranh đấu cho quốc xã bị tiêu diệt và tự do thắng lợi, tôi chỉ có một lời cần nói ra đây với tất cả : xấu hổ (Mikis THEODORAKIS, dân biểu cộng sản Hi-lạp). Chưa đủ, dân biểu này còn phổ biến một thông cáo báo chí: “ Quốc Hội Âu châu đã quyết định thay đổi dòng lịch sử, ngụy tạo lịch sử, bằng cách đồng hóa nạn nhơn với thủ phạm, anh hùng dân tộc với kẻ sát nhơn, những chiến sĩ giải phóng với kẻ chiếm đóng, những người cộng sản với quốc-xã. Bản Quyết Nghị này không khác gì bản văn tuyên chiến chống lại giới thợ thuyền ”.
Những người cộng sản có thừa biết rằng Staline đã từng bắt tay hợp tác với Hitler, nhưng về sau, Hitler muốn đánh chiếm luôn cả Âu châu, nên đã phải chống lại. Thử hỏi, nếu cộng sản Liên-xô chiếm nước Pháp, thì người cộng sản Pháp có chống lại không ? Hay chỉ thấy phe cộng sản thắng, đất nước không bị lệ thuộc ? Hơn nữa, phải chăng người cộng sản không biết rằng Hitler đã từng học ở Lénine phương pháp thực thi bạo lực và dối trá (dối trá che dấu bạo lực và bạo lực củng cố dối trá) ?
Người cộng sản vẫn biết rằng “ ám sát, tra tấn, hành quyết, trại tử thần, lao động cưỡng bách, … ” của Hitler nào có thấm gì đâu đối với chế độ cộng sản. Về con số nạn nhơn, Đức quốc- xã giết 6 triệu người Do thái. Trong lúc đó, Mao trạch đông giết 83 triệu dân Tàu, Liên-xô giết hại hơn 30 triệu nông dân và nhơn dân lao động, Pol Pot giết hơn 1 triệu dân Miên, Hồ chí Minh giết gần 2 triệu người Việt nam vô tội .
Bắt tay với Hitler là có tội, như cộng sản phê phán, thì Hànội ngày nay đừng quên rằng Bs Nguyễn khắc Viện của họ đã từ Paris qua Đức, gia nhập quốc-xã, tình nguyện làm lính đánh thuê cho Hitler, và còn mộ Việt kiều gởi qua Đức tăng cường cho quốc-xã.
Trở lại với hai bản văn Quyết Nghị và Khuyến Cáo, vì lời lẽ quá ôn hòa nên chỉ có giá trị một văn kiện nhằm nhắc lại những sự thật hiển nhiên về tội ác của cộng sản, từ phương pháp thực thi chánh sách bạo lực khác nhau tùy theo chế độ, địa phương, đến chiều kích không gian và thời gian.
Con số nạn nhơn được đưa ra cũng hãy còn quá thấp so với những ước tính có cơ sở khoa học, những phân tích lịch sử, những tài liệu còn lưu trử. Lời lẽ lên án những người cộng sản vi phạm nhơn quyền vẫn chưa phù hợp với cách đối xử với quốc-xã trước kia.
Những lời khuyến cáo chỉ nhằm dành ưu tiên cho “ công việc ghi nhớ ” tội ác cộng sản ở Âu châu và trong phạm vi mươi nước nạn nhơn cộng sản trước đây, yêu cầu những quốc gia nầy hảy mở cửa văn khố cho những người nghiên cứu, những sử gia, xem xét lại để tu chính những tài liệu giáo khoa, dựng đài kỷ niệm, viện bảo tàng, thiết lập một ngày tưởng nhớ chung về nạn nhơn của cộng sản. Chưa thấy nản văn đưa ra những biện pháp hành chánh, như cấm những người cộng sản đã từng gây ra tội ác làm một số nghề nghiệp sanh sống như đối với trường hợp quốc-xã , về mặt pháp lý, như truy tố thủ phạm và đồng lõa (ngày nay, thủ phạm quốc-xã và đồng lõa vẫn còn bị truy tố, mặc dầu đã hơn nửa thế kỷ, vì vẫn là tội bất khả thời tiêu), và, về măt tài chánh, như phong tỏa tài sản, bồi hoàn thiệt hại cho nạn nhơn, hoàn trả tài sản cướp giựt …
Trong bản văn, người ta khó nhận thấy chủ thuyết cộng sản được đồng hóa với chánh sách cai trị của chế độ cộng sản. Và chủ thuyết cộng sản không bị kết án như chính là thủ phạm gây ra tội ác.
Tính ôn hòa của bản văn đã làm cho Ủy Ban Tổng trưởng các quốc gia thành viên Âu châu không hội đủ túc số để kết án cộng sản và từ đó, tội ác cộng sản không bị cho là nghiêm trọng như tội ác quốc-xã, tuy trên thực tế, tội ác cộng sản kinh khiếp hơn tội ác quốc-xã cả vạn lần.
Mặt khác, tội ác cộng sản được một số dân biểu Âu châu phân tích như hệ quả trực tiếp của những chánh sách được thảo luận và được quan niệm bởi những người cộng sản trước khi lên nắm quyền.
Ngày nay, hãy còn chế độ cộng sản, hãy còn những người lớn tiếng bênh vực cho cộng sản là hiện thân của công bằng xã hội, phải chăng vì những người chống cộng sản quá hiền lành hay không đủ bản lãnh để giúp người cộng sản kết thúc quá trình cộng sản độc tài toàn trị ?
Hay những người nầy còn chờ ở một lễ Phục Sinh để những nạn nhơn cộng sản sống lại, ngồi dậy thuyết phục họ về những tội ác chống nhơn loại của cộng sản để họ mới dám có thái độ dứt khoát hơn ?
Nguyễn văn Trần
(A D)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment