Wednesday, July 16, 2008

Một số suy nghĩ về hai lá cờ Việt Nam

Phương Nam – Việt Nam.

Hơn 60 năm qua, hình ảnh về hai lá cờ: 1 là lá Cờ Đỏ Sao Vàng và 2 là lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ đã gắn bó với nhiều thế hệ người Việt Nam, dù họ đứng dưới lá cờ này hay lá cờ kia. Trong suốt chặng đường dài của lịch sử Việt Nam hiện đại ấy đã có hơn 30 năm chiến tranh khói lửa (1945 – 1975), đất nước bị chia cắt. Rồi sau đó là 33 năm sau chiến tranh (1975 – 2008), mà nhiều người lúc đầu cũng đã từng cả tin nghĩ rằng:“… Tổ quốc ta từ nay đã vĩnh viễn thoát khỏi ách xâm lăng, rồi đây cả dân tộc nhất định sẽ cùng đoàn kết để chung sức chung lòng xây dựng thành công non sông gấm vóc tươi đẹp, mà tổ tiên chung của chúng ta đã đổ ra biết bao mồ hôi, xương máu mới tạo dựng nên được,v.v…”.

Thế nhưng, thực tế đã chứng minh hoàn toàn ngược lại:

- Chúng ta không đoàn kết! Dân tộc đã bị phân hóa sâu sắc!

- Chúng ta không thành công! Đất nước đã bị tụt hậu quá xa so với thế giới!

Mà vấn đề của mọi vấn đề, nguyên nhân của mọi nguyên nhân là: cho đến nay, trên chính trường Việt Nam vẫn chỉ có duy nhất một Đảng cộng sản Việt Nam quyết giữ độc quyền lãnh đạo đất nước! Họ làm điều đó bất chấp ý chí nguyện vọng của đại bộ phận dân tộc; bất chấp các quy luật khách quan của tự nhiên, xã hội, tư duy và bất chấp xu thế của thời đại văn minh tiến bộ hôm nay. Cho dù họ có nói xuôi nói ngược, cho dù họ có gian dối ngụy biện thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ có một cách giải thích về bản chất của vấn đề: Họ quyết lỳ lợm giữ độc quyền lãnh đạo đất nước như vậy để được mặc sức thâu tóm đặc quyền đặc lợi cho bản thân họ và gia đình. Không ai khác, chính họ là những kẻ khủng bố, chính họ là lũ giặc nội xâm của dân tộc Việt Nam hôm nay!

Việc vạch rõ rào cản lớn nhất, căn bản nhất cho sự hội nhập và đi lên của dân tộc ta hôm nay là một trong những công việc rất quan trọng và rất cần thiết. Tuy nhiên, đó không phải là mục đích chính của tôi trong bài viết này. Trong bài viết này, tôi xin được nêu lên một số suy nghĩ của mình về hai lá cờ Việt Nam như trên đã đề cập. Tôi hiểu rằng, đây là vấn đề nhạy cảm và cũng đã có nhiều người viết rất hay, rất chân thực về đề tài này. Vì vậy, tôi chỉ xin được bổ sung thêm một vài ý kiến riêng của mình. Theo tôi:

1) Chúng ta cần hết sức tôn trọng tất cả những ai, dù ở phía bên này hay phía bên kia đã từng đứng dưới lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ hay lá Cờ Đỏ Sao Vàng, vì lòng tin của họ mà đã dũng cảm chiến đấu và ngã xuống trên lòng đất Mẹ Việt Nam thân yêu.

2) Bản thân hai lá cờ không phải là nguyên nhân gây nên sự phân hóa dân tộc. Trong thực tế đời thường, những ngăn cách ban đầu của người Việt Nam, sau khi đã trải qua 2 cuộc chiến tranh 30 năm huynh đệ tương tàn; dù họ từng sống ở bờ Bắc hay bờ Nam vĩ tuyến 17 thì đến nay sự ngăn cách ấy đã dần được khép lại. Thời gian như một phép màu khiến cho tình tự dân tộc và tính nhân bản của người Việt Nam từ từ được phục hồi và chiến thắng tất cả. Những người trưởng thành hoặc sinh ra sau chiến tranh thì lại càng ít bị sự ngăn cách ấy. Nguyên nhân gây nên sự phân hóa dân tộc chính là những kẻ cầm đầu trong Đảng cộng sản Việt Nam đã và đang cố tình duy trì một cách bất lương cái chế độ độc tài, độc đảng, phản dân tộc và phản dân chủ ở Việt Nam.

3) Quá khứ hôm qua cho dù có là thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng hiện thực hôm nay. Mà hiện thực hôm nay là:

- Lá Cờ Đỏ Sao Vàng đang là biểu trưng cho một chế độ độc tài, độc đảng, phản dân tộc và phản dân chủ, phản lại các quy luật khách quan và các xu thế tiến bộ của thời đại mới. Cơ sở tồn tại của chế độ ở Việt Nam hiện nay thực chất là bởi súng đạn, nhà tù của bộ máy công an trị khổng lồ và bởi sự lừa bịp một cách trắng trợn dân tộc cùng cộng đồng quốc tế, chứ không phải là cái gì khác. Luận điểm cho rằng: “… Hôm qua, Đảng thiên tài đã lãnh đạo nhân dân giành được thắng lợi vĩ đại trong 2 cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc, và hôm nay Đảng lại tiếp tục lãnh đạo đất nước thành công trong công cuộc đổi mới,…” rõ ràng chỉ là sự giả trá ngụy biện và là một sự “thủ dâm chính trị” của những kẻ láu cá, bất lương đã và đang nắm thực quyền trong Đảng cộng sản Việt Nam mà thôi!

- Lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ mỗi khi được đồng bào Việt Nam ta hiện đang sinh sống ở hải ngoại giương cao, chính là biểu trưng cho ý chí và nguyện vọng, cho nỗi khát khao của gần 90 triệu nhân dân Việt Nam ở cả trong và ngoài nước hôm nay. Họ đã và đang dũng cảm, kiên trì đứng lên cùng với đồng bào mình ở trong nước quyết giành lại các quyền tự do dân chủ đã bị Đảng cộng sản Việt Nam qua nhiều thế hệ ngang nhiên tước đoạt của dân tộc trong suốt gần 63 năm qua (2/9/1945 – 7/2008).

4) Một nước Việt Nam mới, với một nền dân chủ mới mang các nội dung: đa nguyên, đa đảng và pháp trị, xây dựng một xã hội dân sự thực sự nhằm thay thế một cách triệt để cho chế độ độc tài, độc đảng hiện nay là những nhiệm vụ đấu tranh chiến lược của toàn thể dân tộc Việt Nam, chẳng những cho hôm nay và cho cả mai sau. Trong cuộc đấu tranh ấy sẽ không hề có sự phân biệt quá khứ, hoàn cảnh xuất thân, tôn giáo, dân tộc, nơi sinh sống,… của bất cứ ai.

5) Một Quốc hội đa đảng của một nước Việt Nam mới nhất định sẽ chọn ra được một bản Hiến pháp đa đảng; chọn ra được Quốc huy, Quốc kỳ, Quốc ca, … cho đất nước. Sẽ có nhiều phương án được đưa ra từ nhân dân cho những sự lựa chọn ấy. Và dỹ nhiên, theo đúng nguyên tắc dân chủ khi chọn Quốc kỳ thì cả hai lá cờ trên cũng sẽ là những “ứng cử viên” được đưa ra. Còn việc nó có “thắng cử” hay không sẽ phụ thuộc vào ý nguyện của nhân dân, vào lá phiếu bầu của các nghị sỹ Quốc hội của một nước Việt Nam mới do nhân dân đã bầu ra họ một cách dân chủ, theo thông lệ quốc tế; chứ không phải là theo phương cách bầu cử kiểu “Đảng cử, dân bầu” của nước CHXHCN Việt Nam hôm nay.

Và chúng ta tin tưởng: Tinh thần của vị anh hùng dân tộc Nguyễn Trung Trực năm xưa (1839 – 1868) đã đứng lên chống giặc ngoại xâm, vẫn còn nguyên giá trị động viên cổ vũ lớn lao cho tinh thần chống giặc nội xâm của cả dân tộc Việt Nam hôm nay. Rằng:

Khi nào nước Nam hết cỏ thì mới hết người Nam chống độc tài, đảng trị!

Phương Nam – Sài Gòn – Việt Nam.

Tháng 7/2008
http://www.doi-thoai.com/baimoi0708_246.html

- Nhân dân VN kiện Liên hiệp quốc

No comments: